Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 186: Nhà Họ Hứa Nat Luôn

Chương 186: Nhà Họ Hứa Nat LuônChương 186: Nhà Họ Hứa Nat Luôn
Bản thân bác dâu Hứa thậm chí còn đánh nhau với người phụ nữ kia, một nửa phần tóc bị trọc mất, khuôn mặt gần như biến dạng.
Chiếc răng cửa còn lại cũng bị rụng, khi mở miệng nói chuyện, bà ta bị cười nhạo và công kích.
Với một người thích chửi bới, móc mỉa người khác như bà ta mà bây giờ phải phải ngậm chặt miệng thì đã khiến bà ta nổ tung!
Bà ta không thể ra ngoài trút giận nên đã trút mọi cảm xúc tiêu cực của mình lên gia đình.
Con cái và thế hệ nhỏ hơn của bà ta đều còn có thể chịu đựng được. Nhưng còn chị em dâu thì làm gì có ai chịu đựng được tính nóng nảy của bà ta?
Trong nhà lập tức trở nên ầm ï và không có tý yên bình nào.
Có lẽ vì cảm thấy quá phiên phức nên bác Hứa thường trốn đi ra ngoài.
Sau đó ông ta bị người ta nghi ngờ theo dõi, bắt gặp ông ta ngoại tình với góa phụ xinh đẹp trong đại đội, bị người ta bắt đi diễu hành trên đường phố để công khai xử lý đánh gãy chân và bị bỏ tù vì tội lưu manh.
Họa vô đơn chí, con trai út của bác Hứa theo đuổi con gái của một quan chức nhỏ trong huyện, bị đối thủ tố cáo vì tội đánh bạc và bị kết án tù dài hạn.
Vì thế danh tiếng gia đình bác cả nhà họ Hứa ở trong thôn đã tụt dốc không phanh.
Người con trai cả lấy vợ ở thị trấn, làm công nhân trên thành phố, bị mất việc, ly hôn, tuyệt vọng bị đuổi vê nhà; cuộc hôn nhân được thỏa thuận ban đầu của người con trai thứ ba cũng tan vỡ.
Thấy vậy, tất cả các em trai, em dâu đều náo loạn đòi ở riêng và muốn phủi sạch mối quan hệ với gia đình anh cả.
Cả một đại gia đình nhà họ Hứa cứ như vậy mà gà bay chó chạy, vừa ngã ngựa một cái thì đã chia xong nhà, bà cụ Hứa lao lực tiểu tụy, sau đó bị trúng gió rồi bị liệt.
Mấy anh em nhà họ Hứa, vì vấn đề chăm sóc bà cụ Hứa mà đùn đẩy qua lại, làm ầm ï lên.
Chỉ trong vòng hơn một tháng, gia đình nhà họ Hứa, một gia đình đông đúc và thịnh vượng, đã chia năm xẻ bảy và không còn tôn tại.
Những người trong đại đội vô cùng hứng thú xem náo nhiệt, đều thổn thức không dứt.
Cùng lúc đó, chân của Mạnh Tây Châu cũng đã điều trị hơn một tháng, cuối cùng vào đêm trước giao thừa, xương chân đã hoàn toàn thẳng lại.
Phong Tri Ý đã hoàn thành xong lần điều trị cuối cùng cho anh ấy, cô vừa thu lại những cây kim châm vừa nói:
"Được rồi, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ không tới đây nữa. Anh nghỉ ngơi ba đến năm ngày rồi từ từ xuống đất tập đi lại, khoảng chừng gần nửa tháng là có thể khôi phục bình thường."
"ừ"
Mạnh Tây Châu thấy cô thu dọn đồ đạc, đang định rời đi, thì vội vàng đứng dậy cầm nạng tiễn cô.
Phong Tri Ý đang mặc vào chiếc áo khoác mà cô đã cởi ra đặt trên giường vì cho rằng nó không tiện linh hoạt để châm cứu, nhìn thấy thế, cô vội vàng nói: "Đừng lo lắng, đi chỉ có hai bước thôi, đừng tiễn tôi, anh quay lại nằm đi."
Không biết là cái tật xấu gì, nhưng khi chân anh đỡ hơn, lần nào anh cũng nhất quyết tiễn cô ra cửa, nhìn cô biến mất trong đêm đen mới chịu đi nghỉ.
Mạnh Tây Châu cười không nói gì, nhất quyết tiễn cô ra cửa.
Khi mở cửa, cô thấy bên ngoài tuyết rơi dày đặc, Phong Tri Ý ngạc nhiên nói:
"ÔI Tuyết rơi rồi!"
Sự thuần khiết và vui vẻ như đứa trẻ của cô khiến Mạnh Tây Châu không khỏi cười khẽ:
"Cô không phải người phương bắc sao? Nhìn thấy tuyết không phải là chuyện rất bình thường sao?”
"Lẽ nào người phương Bắc không thể thích tuyết rơi sao?"
Phong Tri Ý phản bác, thực ra cô không được nhìn thấy tuyết nhiều.
Trước ngày tận thế, cô sống ở một nơi quanh năm như mùa xuân, rất hiếm khi có thời gian ra ngoài ngắm tuyất.
Sau ngày tận thế, khí hậu hoàn toàn sụp đổ, tuyết không phải là loại tuyết nhẹ nhàng như thế này mà là bão tuyết, loại dày hàng chục mét, gây ra vô số cái chết và nỗi sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận