Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 60: Bị Từ Chối

Chương 60: Bị Từ ChốiChương 60: Bị Từ Chối
Phong Tri Ý cũng không ngại, đây là chuyện thường tình của con người.
Tranh thủ đối phương đang nhìn mình thuận mắt, cô mở lời hỏi:
"Chị ba Chu, em có chuyện muốn thương lượng với chị một chút?"
Chị ba Chu rửa tay trong mương nước bên cạnh bờ ruộng, không quay đầu lại hỏi:
"Chuyện gì?"
"Em muốn một tháng lấy hai mươi cân lương thực đến nhà chị kết nhóm ăn chung."
Sợ chị ta từ chối, Phong Tri Ý còn bổ sung:
"Một tháng thêm năm tệ tiền thức ăn nữa, có được không ạ?"
Vì chị vẫn chưa thể tùy quân với chồng, nên khoản trợ cấp một tháng của chồng chị ta sẽ không vượt quá mười tệ.
Cô đưa cho năm tệ một tháng chắc là có dư, cũng không quá mức coi tiền như rác.
Dù sao cũng phải cho người ta kiếm được một chút, mới có thể đồng ý cho mình quấy rây chứ?
Chị ba Chu ngẩng đầu kinh ngạc trong chớp mắt, sau đó lén đánh giá cô một cái.
Không thấy hời là chiếm rồi đồng ý luôn, mà là cẩn thận hỏi:
"Thanh niên trí thức các cô không phải là tự mình nấu cơm sao? Sao, tan rã rôi sao?"
"Không có."
Phong Tri Ý có chút xấu hổ cười cười:
"Là thói quen ăn uống của tôi, có chút không hợp với bọn họ."
"Vậy à.
Chị ba Chu ôn hòa cười cười:
"Thói quen ăn uống của mọi người gần như là giống nhau nhỉ? Vì vậy thói quen ăn uống của gia đình tôi chưa chắc phù hợp với yêu cầu của cô đâu."
Chị ta cũng không muốn hầu hạ một công chúa đại tiểu thư cái gì cũng không biết làm, vừa nhìn đã thấy yếu ớt không chịu nổi.
Phong Tri Ý ngẩn ra, đây là khéo léo từ chối sao? Còn nghe ra được, là vô cùng chê bai mà từ chối.
Được rồi, ấn tượng của nguyên thân quả thật không tốt lắm, sự tươi cười của Phong Tri Ý nhạt đi một chút:
"Không tiện sao? Vậy thôi. Xin lỗi, làm phiền chị rồi, tôi đi làm trước."
Nói xong, cô khách sáo gật gật đầu với chị ta rồi xoay người rời đi.
Nếu đối phương không thích mình, thì mình nên ít đến làm mất mặt.
Thật ra cô muốn tìm một hộ nông dân để hợp tác cũng chỉ là muốn giả vờ như vậy, chứ không phải cô thật sự muốn ăn cơm nhà nông.
Chỉ là, mấy ngày trước cô vẫn lấy cớ bổ sung dinh dưỡng để che đi, không thể ăn mãi không hết, sẽ làm cho người ta thấy có vấn đề. Cho nên, cô vẫn phải nhanh chóng tìm được nhà dân để hợp tác.
Phong Tri Ý ở trong ruộng vừa làm việc vừa suy nghĩ, trong thôn còn có nhà nào thích hợp cho cô đến bắt chuyện.
Nhưng bởi vì cô mới tới không lâu, thật sự không rõ tình huống của người dân nơi này, suy nghĩ liên tục mấy ngày cũng không nghĩ ra nơi để đi.
Trưa hôm đó sắp tan làm, Phong Tri Ý vốn định chờ làm việc ở xung quanh trở về nhà ăn cơm, thì cô mới lấy ra đồ ăn từ trong không gian để giải quyết bữa trưa.
Nhưng lúc cô vừa kiên nhẫn vùi đầu làm việc vừa chờ, đột nhiên nghe được đầu ruộng chỗ cô vọng đến một tiếng cố ý ho nhẹ.
Ngẩng đầu nhìn lên, cô thấy người vừa mới từ con đường nhỏ đi qua bên cạnh ruộng của cô, là chàng trai trâm mặc kia.
Hơn nữa anh ấy cũng không quay đầu lại mà bước nhanh đi xa.
Phong Tri Ý giật mình, có chút khó hiểu.
Chàng trai đó chắc là vì có một xuất thân khiến người ta xa lánh, nên anh luôn độc lai độc vãng, cũng không chào hỏi với người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận