Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 571: Đó Là Ai Mà Nhìn Kinh Khủng Vậy?

Chương 571: Đó Là Ai Mà Nhìn Kinh Khủng Vậy?Chương 571: Đó Là Ai Mà Nhìn Kinh Khủng Vậy?
"Chủ nhân có biến, hãy kéo rèm cửa lại, che mắt bé, tôi sẽ chiếu hình ảnh cho ngài xem."
Phong Tri Ý đi đóng cửa sổ, kéo rèm:
"Con đã ngủ rồi, cứ chiếu đi, chỉ cần giữ âm lượng thấp là được."
AI nghe vậy, mắt của Nhị Cẩu Tử chớp nháy, hiển thị toàn bộ hình ảnh:
Trong một phòng tối, cánh cửa bị mở một khe hẹp, ánh sáng tràn vào, chiếu sáng người phụ nữ già nằm trên giường không biết là sống hay chết?
Tóc rụng hết, thưa và xơ xác, khuôn mặt xấu xí dữ tợn, như những con giun uốn éo trên mặt, ngoài ra còn có những vết đen trắng xen kẽ.
Một mắt còn lại cũng đã mù, da thịt dính lại với nhau.
Phong Tri Ý ngạc nhiên, bế con đến chiếc ghế đu:
"Người này là ai2"
AI nói với giọng điệu phức tạp:
"Tô Vọng Thư."
Phong Tri Ý nghe mà không quá ngạc nhiên:
"... Sao cô ta lại trở nên như vậy? Vết bỏng, nghiêm trọng đến vậy sao?”
"Không biết nữa!"
Kể từ khi Tô Vọng Thư bị bỏng ở Đại Đội Mộng Trang, Phong Tri Ý không quan tâm, nên AI cũng không theo dõi:
"Có lẽ cô ta đã trải qua một số phương pháp điều trị vớ vẩn, ngài nhìn khuôn mặt cô ta xem, rõ ràng có dấu vết phẫu thuật."
Phong Tri Ý gật đầu, tiếp tục nhìn vào màn hình:
Cánh cửa bị mở ra khi có người hầu mang thức ăn vào, cẩn thận đặt nó trước giường và nhắc Tô Vọng Thư đã đến giờ ăn.
Nhưng lại bị Tô Vọng Thư nổi giận và ném thức ăn vào mặt, bỏng cả người.
Trong lúc Tô Vọng Thư đang chửi mắng thì Đỗ Nhược Lan bước vào, mặc dù cô ta ăn mặc lộng lẫy nhưng lại mặc quần áo dài kín đáo trong tiết trời hơi nóng này.
Cô ta không hề thương hại mà bảo người hầu đi xuống, sau đó đóng cửa lại và nói với giọng mất kiên nhãn và bực bội:
"Cô lại làm gì vậy? !'
“Tôi làm gì à?!"
Tô Vọng Thư cười nhạo báng với giọng điệu rất thô lỗ, đôi mắt còn lại nhìn Đỗ Nhược Lan trong bóng tối rất âm u:
"Không phải cô nói sẽ làm cô ta chết hoặc tàn tật sao? Làm cho cô ta xấu xí và mất chân như tôi sao?! Cô đã hứa với tôi! Đã nửa năm rồi! Tại sao cô vẫn chưa làm được?!"
"Cô nghĩ tôi không muốn sao?" Đỗ Nhược Lan cắn răng tức giận nói, vẻ mặt dữ tợn không kém gì Tô Vọng Thư:
"Nếu không phải vì cô ta, làm sao tôi trở nên xấu xí đến mức không thể gặp người thế này? Anh trai cô kể từ khi cưới đến giờ chưa hề động vào tôi! Điều tồi tệ hơn là trong lòng anh ấy vẫn nhớ về cô tai"
Tô Vọng Thư chế giễu cười lạnh:
"Đó là tại cô vô dụng! Người đã bị trói vào cạnh cô rồi, cô vẫn không giữ được người thì trách ai được? Anh trai tôi có bao giờ chê tôi xấu đâu?"
Đỗ Nhược Lan bị nghẹn lại:
"Bố mẹ nói, bây giờ không thể đụng đến cô ta, nếu không cả gia đình chúng ta sẽ hỏng hết!"
"Vậy tôi bảo cô tạo ra tai nạn mài”
Tô Vọng Thư trở nên càng thêm dữ tợn và đáng sợ:
"Tai nạn cô không biết à?! Không liên quan đến chúng ta, không liên quan đến người khác, chỉ là một tai nạn xui xẻo của cô ta! Tai nạn mà cô cũng không biết tạo ra sao, vô dụng!"
Có vẻ như Đỗ Nhược Lan không chịu nhìn thẳng vào khuôn mặt của Tô Vọng Thư, liếc mắt sang một bên, nén giận nói:
"Cô nghĩ tôi không làm sao? Tôi đã bảo người ta tạo ra tai nạn rồi! Nhưng ai biết người đó ngốc nghếch đến mức không làm hại gì người ta, lại chính mình tự mình rơi vào cảnh ngộ đói"
"Bây giờ cha của anh ta như điên lên, đang điều tra nguyên nhân đấy, tôi mà dám làm lung tung nữa, có khi nào bị điều tra trúng tôi không!"
Tô Vọng Thư không quan tâm đến sống chết của cô ta:
"Đó là chuyện của cô!"
Rồi cô ta nheo mắt lại nhìn Đỗ Nhược Lan, cười lạnh lẽo:
"Cô có quan hệ với người đó phải không?”
Đỗ Nhược Lan sững sờ, rồi tức giận chửi thề:
"Nói bậy!"
Tô Vọng Thư cười quái dị một tiếng:
"Nếu không thì tại sao người ta lại sẵn lòng giúp cô làm chuyện có thể mất mạng như vậy?"
"Người đó là một kẻ điên!"
Đỗ Nhược Lan giải thích với vẻ tức giận và vội vã:
"Từ nhỏ anh ta đã biết giết người rồi! Và không chỉ một người! Anh ta sợ tôi nói ra, đe dọa sự nghiệp của mình!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận