Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 73: Dep

Chuong 73: DepChuong 73: Dep
Chàng trai buộc xong đồ, anh quay đầu lại quang minh chính đại đánh giá cô một cái, và nghiêm túc gật đầu:
"Đẹp!"
Quả thật rất đẹp, thiếu nữ mặc áo sơ mi trắng dưới ánh mặt trời làm nổi bật làn da trắng như ngọc, như tuyết.
Quần yếm màu đen giống như tạp da mà công nhân xưởng mặc khi làm việc, lại bị cô bỏ thắt lưng, mặc ra cảm giác đơn giản mà mát mẻ.
Dưới chân cô đi một đôi giày vải nhỏ màu đen, cái loại có khóa, lộ ra mắt cá chân uyển chuyển lại xinh đẹp, cả người uyển chuyển đẹp đẽ lại mơ hồ lộ ra tư thế oai hùng hiên ngang.
Hơn nữa, mái tóc ngắn của cô không phải là kiểu tóc thanh niên trí thức tiêu chuẩn.
Là đầu học sinh ngắn đến cằm, phối hợp với đôi mắt to có thần, lại trong suốt yêu kiều như nước.
Có vẻ vô cùng trong sáng, xinh đẹp, linh khí bức người.
Anh sống hai kiếp mà chưa từng thấy qua cô gái nào đẹp như vậy.
Rõ ràng là quân áo đơn giản nhất, kiểu dáng và màu sắc đều không thể bình thường hơn, không biết vì sao cô gái này mặc lại thành đẹp như vậy.
Trong lòng chàng trai suy nghĩ nhiều như vậy, thật ra cũng chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó bước lên xe, ý bảo cô lên.
Cho nên Phong Tri Ý cũng không biết cái liếc mắt có lệ của anh ẩn chứa bao nhiêu gợn sóng phập phồng.
Cô ngồi lên ghế sau, thuận miệng hỏi như thường:
"Sao anh không đội mũ? Không sợ mặt trời chói mắt sao?"
Và cả bụi bặm trên đường nữa.
Xe chuyển động, gió thổi rất mát mẻ, chàng trai dưới ánh mặt trời chiếu thẳng nheo mắt lại, lông mi giống như con bướm giương cánh muốn bay:
“Cũng tạm."
Phong Tri Ý thấy phương hướng bọn họ đi tới đối diện với mặt trời, cô cởi mũ xuống đội trên đầu anh:
"Anh đội đi, bằng không thì khó chịu biết bao."
Không chỉ ánh mặt trời chói mắt, mà gió thổi bụi lên còn làm tổn thương mắt.
Còn cô trốn sau lưng anh, tình hình lại ổn hơn rất nhiều.
Xe lắc lư một chút, chàng trai mím môi, giữ vững xe lại, sau đó mới lặng lẽ đưa tay đè lên vành mũ:
"Cám ơn."
"Cảm ơn cái gì, tôi còn chưa cám ơn anh đã chở tôi tới đây rồi lại chở tôi vê đâu đói"
Phong Tri Ý nhớ tới cái gì, cô vội vàng lấy từ trong túi thật ra là từ trong không gian lấy ra hai que kem.
Cô đưa một que đến trước mặt anh:
"Cho anh này! Tôi đã mua nó trong cung tiêu xã, phải xếp hàng trong một thời gian dài đó! Mau ăn đi, không thì nó tan mất."
Thật ra trước khi cô tới đây đã mua với giá cao của một người vừa xếp hàng mua, cô lười xếp hàng.
Chàng trai hạ tâm mắt, ánh mắt dừng trên tay bàn tay trắng ngọc đang cầm que kem.
Trong lúc nhận kem anh đồng thời nhìn lướt qua cổ tay của nàng, đi xe đạp cũng có chút không yên lòng thầm nghĩ:
Đồng hồ của cô ấy không phải đã cho người ta mượn rồi sao? Sao lại có một cái khác?
Còn nữa, cô ấy rõ ràng đã nghiêm túc làm công việc đồng áng hơn một tháng, sao tay cô ấy còn trắng như tuyết mềm mại đến mức không có một chút đen hay thô ráp nào vậy?
Phong Tri Ý ngồi sau xe không nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô xé bao bì cắn một miếng kem:
"Ôi, không quá ngon."
Mặc dù nguyên liệu đơn giản tự nhiên, nhưng mùi và vị thực sự rất bình thường, thậm chí có chút thô ráp nhạt nhẽo.
Nhớ tới anh đi xe đạp không tiện, cô hỏi:
Bạn cần đăng nhập để bình luận