Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 250: Cung Cấp Lương Thực Cứu Trợ (2)

Chương 250: Cung Cấp Lương Thực Cứu Trợ (2)Chương 250: Cung Cấp Lương Thực Cứu Trợ (2)
Bên trong không gian, bọ máy phát ra tình hình hiện tại cùng bản đồ, chuẩn bị sẵn sàng cùng kế hoạch, tuyến đường.
Đợi sau khi trời tối, Phong Tri Ý lấy ra tàu phi hành từ trong không gian, leo lên khởi động, sau đó dặn dò AI:
"Giúp ta che đậy tất cả tín hiệu dò xét cùng từ trường gây nhiễu sóng, điều chỉnh sang chế độ im lặng, tàng hình."
AI không nói gì.
"Cái thời đại này internet mới xuất hiện ở hình thức ban đầu, máy phi hành trên không trong nước đều là máy bay cổ xưa, chỉ đếm được trên đầu ngón tay, không cần để ý cẩn thận như vậy đâu."
"Cẩn thận không thừa."
Phong Tri Ý đối chiếu thông tin bọ máy gửi về toàn bộ bản đồ, điều chỉnh tuyến đường cho tốt.
"Vâng."
AI có chút đau đầu, lại phải tốn nhiều nguồn năng lượng.
Bước vào chế độ im lặng, tàng hình, sau đó, Phong Tri Ý khởi động cất cánh, tàu phi hành im lặng "vèo" một cái, giống như một cơn gió mạnh xet qua.
Trong nháy mắt lướt vào bầu trời đêm tối trên cao biến mất không thấy gì nữa, nhanh tới nỗi không cảm giác được sự tồn tại của tàu phi hành, giống như ảo giác.
Mục tiêu đầu tiên của Phong Tri Ý là khu vực kho lương của tỉnh gặp thiên tai nghiêm trọng nhất, kho lương của thành phố.
Nếu đưa thẳng lương thực cho kho lương của thủ đô, thì sợ nước xa không cứu được lửa gần.
Hơn nữa, giao thông thời đại này, hình như chưa thuận tiện, cô làm vậy sẽ giúp cho nhà nước đỡ phí sức người, sức của để vận chuyển hàng cứu trợ.
Cũng may các thủ đoạn phòng ngự ở nơi này, đối với bản lĩnh hiểu biết công nghệ cao của Phong Tri Ý thì chỉ như trò chơi cho trẻ con.
Bước vào kho lương, cô giống như đi vào chỗ không người, không hề có trở ngại, điều này giúp tăng hiệu suất làm việc của cô lên rất nhiều.
Thêm vào đó, tàu phi hành của Phong Tri Ý có tốc độ cực nhanh, làm cho cô gần như chỉ mất hơn mười phút là chạy đến được một chỗ.
Thời gian vừa vặn một buổi tối, cô đã nhét đây lương thực vào tất cả các kho lương lớn nhỏ của cả nước.
Kết thúc trở lại rừng bên ngoài doanh trại quân đội thì trời mới tờ mờ sáng.
Phong Tri Ý nhìn trong không gian đã từng chất chồng lương thực thành núi, bây giờ lại sạch bong thì cả người sảng khoái, như trút được gánh nặng.
"Quá sảng khoái! Cảm giác tích cóp hàng hóa quanh năm suốt tháng được giải phóng sạch sẽ."
AI lạnh lùng nói:
"Thoái mái cái gì mà thoải mái? Người ta không trả tiền, ngài còn coi việc ném tiền đi là nhẹ nhàng và thoải mái à?"
Quản gia AI cũng ở bên cạnh thận trọng lại nhã nhặn mà mỉm cười:
"Chủ nhân, không đến vài năm, tương đương vài tháng bên ngoài, thì lương thực trong không gian sẽ lại được lấp đầy."
Bởi vì trong không gian có đầy các khu vực trồng trọt các loại lương thực, hơn nữa dùng máy móc nông nghiệp công nghệ cao tự động hóa trồng, hệ thống trong không gian quản lý, là trung tâm điều khiển các loại trông trọt, sản xuất, chế biến, dự trữ.
Vừa mới nghĩ vứt bỏ được trách nhiệm nặng nề, Phong Tri Ý nhất thời chỉ biết:
Không muốn nói chuyện, mặc kệ không gian, nhân lúc sắc trời còn chưa sáng, cô lang lặng về tới trước lêu cỏ của nhóm nữ thanh niên trí thức.
Cố Hàn Âm sáng sớm đi xả nước thấy cô về thì cho là cô từ chỗ bác Bành qua đây, nên buồn bực:
"Sao sớm như vậy cô đã về rồi?"
Phong Tri Y biu môi chê:
"Qúa ồn ào, tiếng khóc của trẻ con, tiếng ngáy to, tiếng nghiến răng không lúc nào ngừng. Còn có mấy người già, sáng sớm đã dậy, cơ bản là không thể nào ngủ được."
Cố Hàn Âm nghe vậy thì khẽ gật đầu:
"Nhiều người như vậy, chắc chắn không có lúc nào yên tĩnh hoàn toàn. Cô trở về ngủ đi, dù sao cũng phải chen chúc vài ngày nữa."
Nói đến đây bỗng nhiên cô ta dừng lại, sau đó nhìn qua những thanh niên trí thức khác vẫn đang ngủ say bên trong, cô ta kéo Phong Tri Ý qua một bên nói nhỏ:
Bạn cần đăng nhập để bình luận