Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 286: Hay Là Mua Thêm Mấy Căn Nữa

Chương 286: Hay Là Mua Thêm Mấy Căn NữaChương 286: Hay Là Mua Thêm Mấy Căn Nữa
Nhưng khi thấy Phong Tri Ý đi ra ngoài đánh giá tòa viện này với ánh mắt đầy sự yêu thích, Mạnh Tây Châu cân nhắc xem có nên mua thêm vài căn nhà như thế này nữa không, dù sao sau này những tòa nhà như thế cũng sẽ được nâng giá lên gấp mấy lần.
Mà phía Tô Vọng Đình, xe vừa dừng trước cửa nhà họ Đỗ, Đỗ Nhược Lan đã vội vàng lao ra khỏi xe, vẻ mặt vừa tức lại vừa thẹn, Tô Vọng Thư đuổi theo sau cô ta:
“Nhược Lanl"
Tài xế thấy vậy, anh ta có chút chân chờ nhìn người đang nhắm mắt nghỉ ngơi là Tô Vọng Đình:
"Cậu chủ..."
"Không cần quan tâm làm gì."
Tô Vọng Đình thậm chí không thèm hé mắt.
Tài xế chỉ còn nước ngậm miệng, yên lặng tắt máy chờ tại chỗ.
Mà Tô Vọng Thư đuổi kịp Đỗ Nhược Lan, giữ chặt cô ta, sau đó không biết hai người nói gì với nhau, chốc lát sau Tô Vọng Thư nổi giận đùng đùng trở vê.
Thấy Tô Vọng Đình vẫn không thèm mở mắt, đến cho cô ta một ánh nhìn cũng bủn xỉn, cô ta tức giận đóng cửa xe cái uỳnh.
Chờ về đến nhà, cô ta là người đầu tiên lao ra khỏi xe, chạy vọt vào nhà mách lẻo:
"Bal Mel Anh con đang yêu một đứa gái quê!"
"Cái gì?!"
Lời này của cô ta làm tất cả mọi người đều thốt lên kinh ngạc:
Hai cha con ông Tô đang đánh cờ trong phòng khách, cụ mẹ Tô từ trong phòng nghỉ đi ra phòng khách, cùng với mẹ Tô đang đi đến phòng bếp.
Tô Vọng Đình đi ngay đằng sau Tô Vọng Thư, nghe thế, anh ta nghẹn lời, rôi tức giận nói:
"Không phải! Đừng nghe nó nói vớ vẩn."
"Em nói vớ vẩn á?"
Tô Vọng Thư tự chỉ bản thân, ngay sau đó cô ta cực kỳ chắc chắn chỉ về phía người lái xe đồng thời cũng là lính cảnh vệ đang đi sau Tô Vọng Đình:
"Không tin thì mọi người hỏi Tiểu Lý đi."
Anh ta hơi dừng bước, trong mắt thoáng qua chút bất đắc dĩ, rồi trưng vẻ mặt ngây thơ không biết gì.
"Vọng Đình, thế này là sao?"
Ông Tô nghiêm túc ngồi ở sô pha:
"Nói rõ ra xem nào.
Mẹ Tô lại gần nhận lấy hành lý từ trong tay anh con trai, đưa cho người giúp việc, bà ta thấy Tô Vọng Đình cao lớn hơn trước nhiều thì vui lắm, rồi cười nói:
"Đúng đó, con mà không nói, ba mẹ cũng có thể hỏi Tiểu Lý, tốt hơn hết là con nên nói thật đi." Tô Vọng Đình nhìn ông nội và ba đều dừng lại ván cờ để nhìn anh, lại liếc nhìn khuôn mặt đắc ý khi mách lẻo thành công của Tô Vọng Thư, anh ta chán chẳng muốn nói gì:
"Sao ạ, con vừa về, cả nhà đã vội mở tam đường hội thẩm con rồi ư?"
"Tiểu Lý."
Cụ ông Tô dồn khí vào đan điền, quát lớn, ngữ khí đây uy nghiêm.
Anh lính cảnh vệ đánh mắt về phía Tô Vọng Đình để dò hỏi ý kiến, Tô Vọng Đình vừa cởi áo khoác ra, rồi bất đắc dĩ giơ hai tay đầu hàng:
"Rồi rồi rồi, con nói con nói. Chờ con rửa mặt cái đã, con đi cả quãng đường xa như thế, mệt lắm."
Lúc này mọi người mới tạm tha cho anh ta.
Chờ anh ta về phòng tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo xong, không biết trong lúc đó Tô Vọng Thư đã nói lung tung cái gì, cụ bà vừa thấy anh ta liền hỏi ngay:
"Cháu còn đưa người về đây à? Giấu đâu rồi?"
Tô Vọng Đình sửng sốt:
"Mang về cái gì ạ? Bỗng nhiên hỏi cháu thế cháu chẳng hiểu gì cải"
“Anh còn nói dối al
Tô Vọng Thư hừ mũi:
"Lúc ở nhà ga, em đã thấy hết rồi!"
Thực ra lúc ấy người đến người đi, cô ta cũng không thấy gì cả, thông tin này hoàn toàn là từ Đỗ Nhược Lan nói cho cô ta.
Đỗ Nhược Lan nói anh cô lúc ấy đang nói chuyện với một cô gái quê mùa, mặc áo bông lớn, tết hai bím tóc, khi hai người các cô tới gần, cô gái kia hình như bị anh trai cô sai người đẩy lên xe vội vàng chở đi.
Nếu không phải làm gì xấu xa, thì sao lại không dám mang đến gặp nhau?!
Tô Vọng Đình cạn lời, đảo mắt khinh bỉ cô ta, sau đó dưới ánh nhìn chòng chọc như hổ đói của cả nhà, anh ta ngồi xuống, nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận