Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 126: Mua Đồ Cho Chàng Trai

Chương 126: Mua Đồ Cho Chàng TraiChương 126: Mua Đồ Cho Chàng Trai
Tuy rằng không biết vì sao cô gái này lại luôn coi mình như một đứa trẻ, nhưng anh rất hưởng thụ cảm giác được cô chăm sóc mọi chuyện như vậy.
Cho nên biểu hiện của anh càng giống như một kẻ đáng thương cần được chăm sóc.
Hai người cùng nhau ăn sáng xong, Phong Tri Ý kéo anh ra cửa chạy thẳng đến ô tô đang chờ ở đầu ngõ.
Hôm qua không có ai đi theo, còn hôm nay có người đi theo cô ấy.
Chàng trai theo cô ngồi vào xe, nhìn tài xế đang khởi động xe là một chiến sĩ nhỏ, anh rũ mắt nhỏ giọng hỏi:
"Chúng ta đây là... Đi thẳng đến thăm à?"
"Không, đi cửa hàng bách hóa trước đã."
Phong Tri Ý nói xong thì dặn dò tài xế đi cửa hàng bách hóa nào, sau đó nhỏ giọng thì thầm với chàng trai:
"Chúng ta không thể tay không đến thăm được, không hợp lễ nghĩa. Với lại..."
Cô đánh giá anh từ trên xuống dưới một cái, nhìn quần áo trên người anh tuy rằng sạch sẽ nhưng có miếng vá.
Cô nhớ tới ngày hôm qua ở nhà hàng ăn cơm, người đi tới đi lui đều sẽ nhìn chàng trai vài lần, ánh mắt đó là như thế nào không cần nói cũng biết.
Tuy rằng chàng trai luôn bình chân như vại, không tự ti cũng không lo lắng, nhưng Phong Tri Ý không đành lòng nhìn anh chịu tủi thân như này:
"Lại đi mua cho anh chút quần áo thay."
Thấy chàng trai nhẹ nhàng nhìn qua, Phong Tri Ý sợ đứa nhỏ tuổi này lòng tự trọng mạnh mế, vội vàng giải thích:
"Tôn trọng chính mình cũng là tôn trọng người khác, tuy rằng chúng ta có thể không thèm để ý, nhưng sống trên đời này, ai cũng không tránh khỏi phong tục."
"Mặc quần áo đẹp gặp khách, cũng là thể hiện sự tôn trọng."
Chàng trai lắng lặng nhìn cô, đôi mắt đen từng chút từng chút lộ ra ý cười mềm mại, nhẹ nhàng gật đầu:
"Được, đều nghe lời cô."
Đến cửa hàng bách hóa, hai người mua chút quà tặng thăm viếng, mua áo sơ mi trắng và quần đen cho chàng trai, còn có một đôi giày trắng nhỏ thời đại này vô cùng yêu thích.
Chàng trai vốn cao cao gây gây, mặt mày đẹp đẽ, sau khi thay đồ có vẻ sạch sẽ lại nhẹ nhàng khoan khoái, tươi trẻ lại đẹp trai.
Phong Tri Ý để ý sửa cổ áo cho anh rồi lui về phía sau một bước nhìn, cười khen:
"Quả nhiên là người cần quần áo, phật cần mạ vàng, nhìn có tinh thân hơn nhiều rồi."
Chàng trai rũ mắt nhìn quân đen trên người mình, lại nhìn váy đen áo đơn giản mộc mạc vô cùng mà cô lại mặc ra cảm giác cao quý tao nhã. Cảm giác giống như đồng bộ với mình, tự nhiên nét vui mừng không kìm được nở rộ ở đáy mắt, ở đuôi lông mày của anh.
Phong Tri Ý không ý thức được điều này, cô chỉ cảm thấy màu sắc của quần áo ở thời đại này thảm đến mức không đành lòng nhìn.
Còn không cho mặc màu sắc tươi sáng, vậy thì thà mặc hai màu đen trắng đơn giản nhất, nhìn sạch sẽ sảng khoái biết bao.
Hai người mua đồ xong, thì đi thẳng đến nhà nhỏ của thủ trưởng.
Lão thủ trưởng biết cô muốn dẫn người đến thăm mình nên cũng cố ý bớt chút thời gian rảnh.
Lúc bọn họ đến, lão thủ trưởng đang ở trong hoa viên cắt tỉa cành hoa, nhìn thấy bọn họ từ xa ông liền gọi tới, đặt hoa vừa cắt xuống mỉm cười:
"Đấn rồi à."
"Vâng!"
Phong Tri Ý gật đầu, cô đứng ở trước mặt ông, chỉ chỉ chàng trai bên cạnh:
"Đây chính là đồng bọn nhỏ mà cháu đã nói..."
Nói tới đây, Phong Tri Ý chợt nhớ tới hình như mình còn không biết chàng trai tên là gì, cô vội vàng nghiêng đầu hỏi nhỏ:
"Anh tên là gì nhỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận