Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 138: Dọn Đồ Khỏi Điểm Thanh Niên Trí Thức

Chương 138: Dọn Đồ Khỏi Điểm Thanh Niên Trí ThứcChương 138: Dọn Đồ Khỏi Điểm Thanh Niên Trí Thức
Phong Tri Ý giữ chặt bác Bành lại:
"Đồ đạc cháu không còn gì cả, còn lại mỗi một cái ván giường gỗ, hình như còn có chậu gỗ thùng gỗ gì đó, đều dùng lâu hỏng cả rồi, không mang đi cũng được."
Thực ra đó đều là đồ cũ nguyên thân dùng giá rẻ mua lại từ nhà nông, cũ nát không chịu nổi.
Một cái chậu chỉ khi dựa thẳng vào tường mới đựng được một chút nước, dùng để rửa mặt.
"Thế quần áo giày cháu đâu?"
Bác Bành khó tin trợn to mắt:
"Đầu mất rồi?"
Phong Tri Ý gật đầu, mấy đồ đó cô gần như đều để hết trong không gian, vật cũ của nguyên thân để trong ký túc xá đều là đồ rách nát, tự dưng cất đi làm gì?
Bác Bành quả thực phải dùng ánh mắt nhìn "kẻ ăn tiêu hoang phí" để nhìn cô:
"Thôi vậy, thế cháu về cùng bác luôn."
Phong Tri Ý nhìn bốn phía, trời đã sắp tối hẳn:
"Bác về trước đi, cháu về điểm thanh niên trí thức nói một tiếng với họ, tránh cho họ lại để cửa cho cháu.'
Bác Bành gật đầu, bà ta cũng cần về sửa soạn lại phòng của Nha Nha, phòng con gái ở phải chú ý một chút.
Sau khi hai người tách ra, Phong Tri Ý về điểm thanh niên trí thức, các thanh niên trí thức đều đã về, đều đang ăn cơm chiều trong sân dưới ánh mặt trời le lói.
Thấy cô thì mọi người đều chào hỏi cô một tiếng.
Có lẽ là để biểu đạt chút tình cảm cùng là thanh niên trí thức, cũng có thể là làm nghĩa vụ của nhóm trưởng nhóm thanh niên trí thức, Phạm Khải Minh còn đứng dậy đi về phía này:
"Cô về rồi à? Về rồi thì tốt rôi, may mà không xảy ra chuyện gì."
Phong Tri Ý còn thản nhiên đáp lại, không thân không quen, không xa không gần, như thể chuyện gì cũng bình thường, xa cách như vừa mới quen.
Các thanh niên trí thức đầu cảm giác cô đứng ở đó như làn nước, trôi qua không để lại dấu vết.
Chu Mạn Mạn thấy cô mang hai tay trống trơn về:
"Đồ của cô đâu? Mất hết rồi à?"
Trước đó cô ta uống nước rồi về lại phòng, thấy trên giường Phong Tri Ý trống không, chỉ còn lại ván giường rách nát trụi lủi.
"Ừ"
Phong Tri Ý gật đầu, cô dọn chậu gỗ, thùng gỗ nát đã bám một lớp bụi.
Dù cô không dùng thì vẫn có thể mang về làm củi đốt cho nhà bác Bành.
"Vậy tối nay cô ngủ thế nào? Ngủ trên mỗi cái ván giường trụi lủi vậy thôi hả? Buổi tối lạnh lắm đó!"
Chu Mạn Mạn thấy cô thực sự tay trắng: "Hay là chen chúc với tôi đi vậy?”
"Cảm ơn, nhưng mà không cần."
Phong Tri Ý cầm chậu gỗ, thùng gỗ và cả cái sọt, xếp chồng lên nhau, cầm đi:
"Bắt đầu từ đêm nay, tôi sẽ chuyển sang nhà bác Bành ở."
"Hả?"
Chu Mạn Mạn sửng sốt:
"Cô muốn chuyển đi à?"
"Sao tự dưng đang yên đang lành lại muốn chuyển đi?"
Phạm Khải Minh nghe vậy thì vội đi qua hỏi, sợ cô có khúc mắc gì trong lòng với nhóm thanh niên trí thức, vội nói:
"Phòng ở trong nhà nông toàn phải chen chúc, còn không chú ý đến vấn đề vệ sinh, cô có chịu được không?”
Anh ta vẫn nhớ rõ Trần Tố Tố này rất chú trọng đến vấn đề vệ sinh.
"Tôi ở một mình một phòng."
Nếu chen chúc với người khác, cô thà ở lại trong điểm thanh niên trí thức.
Ở một mình một phòng thì vệ sinh phụ thuộc hết vào bản thân.
Chu Mạn Mạn nghe vậy thì lập tức tỏ vẻ hâm mộ:
"Hả? Cô ở một mình một phòng? Thích vậy sao?"
Con gái lớn rồi đều muốn có không gian cá nhân, cô ta cũng muốn tìm một nhà nông để ở.
Nhưng phòng trong nhà nông đều rất ít, trẻ con lại nhiêu, toàn mấy người ngủ chung một cái giường.
Nhà còn phòng trống như nhà bác Bành chắc là rất ít nhỉ? Chút nữa cô ta đi hỏi thăm thử xem mới được.
Phong Tri Ý cười nhẹ với cô ta rồi nhìn mọi người một lượt, nói lời chào tạm biệt bọn họ:
"Tôi đi trước đây, cảm ơn mọi người đã quan tâm chăm sóc thời gian vừa qua."
Bạn cần đăng nhập để bình luận