Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 103: Chuyện Gì Vậy

Chương 103: Chuyện Gì VậyChương 103: Chuyện Gì Vậy
Bác Bành vội vàng đặt lá gói bánh chưng xuống, vỗ vỗ tạp dề, đứng dậy mặt nghiêm trọng đi ra ngoài, còn không quên dặn dò Bành Nha Nha đang chuẩn bị nấu nước trong phòng bếp:
"Nha Nha ở nhà nấu nước, đừng chạy loạn ra ngoài."
Phong Tri Ý cũng vội vàng đặt một cái bánh chưng đang gói xong, đi theo ra ngoài.
Nhà bác Bành cách cửa thôn không xa, dưới gốc cây đa cổ thụ phải gân mười người trưởng thành mới có thể ôm lấy, có một đống người vây quanh không biết đang xem cái gì.
Hôm nay ăn tết, lại hiếm khi được nghỉ, đa số mọi người đều không cố chấp đi làm.
Cho nên lúc này, người nhàn rỗi ở nhà nghe được tiếng động chạy ra xem không ít.
Phong Tri Ý đi theo phía sau bác Bành, vất vả lắm mới chen vào được trong đám người, nhìn thấy trong đám người giống như có một người nằm trên mặt đất.
Các bác sĩ tại trạm y tế đã kiểm tra người đàn ông này và lắc đầu với người phụ nữ đang quỳ ở bên cạnh.
Vẻ mặt người phụ nữ nhất thời như trời sụp xuống, sau đó gào thét một tiếng, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, khàn cả giọng.
Nghe bác Bành hỏi thăm người khác một chút, Phong Tri Ý mới biết được, thì ra là đội trưởng Vương sáng sớm hôm nay đi thả nước cho ruộng lúa, không cẩn thận bị rắn độc cắn, ngất xỉu trên đồng ruộng.
Cũng không biết qua bao lâu mới được ba người Triệu Học Binh và Tô Vọng Đình cùng cảnh vệ viên đúng lúc đi ra từ trong quân doanh bên núi nhìn thấy, rồi vội vàng đưa trở về.
Nhưng vừa mới đưa đến cửa thôn này, sắc mặt đội trưởng Vương liền đen tím tái, cả người ớn lạnh, miệng sùi bọt mép, mắt nhìn cũng biết là không ổn rồi.
Cảnh vệ viên nhanh chóng về thôn cõng bác sĩ chạy tới, vừa mới chẩn đoán, quả nhiên là đã hồi quang phản chiếu.
Đội trưởng Vương? Đó không phải là đội trưởng của đội sản xuất của cô sao?
Phong Tri Ý vội vàng chen tới phía trước, bên trong tiếng khóc, tiếng la hét vang vọng một vùng.
Bà cụ Vương vừa sợ vừa đay lòng run ray đôi tay, mặt cắt không còn giọt máu nhưng cố trấn tĩnh lại:
"Mau đưa đến bệnh viện thị trấn đi!"
Bác sĩ đang giải thích với bà cụ Vương:
"Quá muộn rồi, không có mạch đập, hô hấp cũng không có, lúc này thân thể đã lạnh, người rõ ràng đã..."
Bà cụ Vương nhìn về phía chiến sĩ giải phóng quân có thể làm cho người ta tín nhiệm.
Triệu Học Binh và Tô Vọng Đình, thấy hai người này đều bi thương yên lặng gật đầu, lập tức mặt bà cụ vàng như tờ giấy, lảo đảo lùi bước về phía sau.
Con cái bên cạnh bà vội vàng đỡ lấy, mấy đứa con của đội trưởng Vương "Oa' một tiếng, chạy vọt tới trước mặt đội trưởng Vương quỳ xuống khóc toáng lên.
Phong Tri Ý đi theo bọn nhỏ nhà họ Vương tranh thủ hỗn loạn xông tới trước mặt đội trưởng Vương.
Cô cầm lấy cổ tay ông ta quả thật đã không còn nhiệt độ để bắt mạch, sờ sờ động mạch chủ bên cổ ông ta, lật lật mắt ông ta...
"Cô đang làm cái gì vậy?!"
Con trai lớn của đội trưởng Vương ngăn cô lại.
Vợ đội trưởng Vương đang vùi đầu khóc cũng ngẩng lên, còn có tất cả mọi người, ánh mắt đều kinh ngạc nhìn vào Phong Tri Ý giống như đang khám bệnh.
Phong Tri Ý không thèm để ý, cô ngước mắt nhìn xung quanh, sau đó đứng dậy chen ra khỏi đám người.
Chạy đến ven đường vặt lấy một nắm lá thông, sau đó chạy về xin vợ đội trưởng Vương:
"Thím, cháu biết châm kim rút độc, để cháu thử đi."
Cô vừa mới dùng dị năng kiểm tra qua, sức sống trong cơ thể đội trưởng Vương vẫn chưa hoàn toàn biến mất, còn có một đường sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận