Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 284: Tô Vọng Đình Cố Vớt Vát

Chương 284: Tô Vọng Đình Cố Vớt VátChương 284: Tô Vọng Đình Cố Vớt Vát
Lúc này Phong Tri Ý mới liễm ánh mắt, cô tỏ vẻ thản nhiên, không thấy chút hứng thú nào:
"Không, qua Tết tôi có việc rồi, bận lắm."
Tô Vọng Đình chưa từ bỏ ý định thuyết phục cô:
"Qua Tết cô còn bận gì nữa?"
Phong Tri Ý nhìn anh ta một cái, không nói gì. Ý đã quá rõ ràng: không thể tiết lộ.
Tô Vọng Đình liên tục bị từ chối nên có hơi nản, anh ta hạ thấp yêu cầu xuống:
"Thế, khi nào cô về lại đại đội Mộng Trang?”
"Không biết, đến lúc đó tính sau."
Phong Tri Ý không lừa anh ta, cô định sau này mới quyết định thật.
Anh ta thấy cô không định tiếp tục liên hệ với mình, lần gặp gỡ ngẫu nhiên trên tàu hỏa này chỉ như là cuộc gặp lướt qua của hai người xa lạ mà thôi.
Tô Vọng Đình hơi buồn, anh ta cảm thấy chơi vơi, người ở ngay trước mắt, nhưng dù có cố gắng đến đâu cũng không thể đến gần.
Lúc này tàu hỏa đã dừng lại, họ xách hành lý lần lượt xuống tàu, rời ga.
Bắc Kinh giờ đang có tuyết lớn, Tô Vọng Đình nhân cơ hội nói:
"Tôi đưa cô đi nhé, tuyết lớn thế này, đường trơn không dễ đi, xe trên đường cũng ít, nhà tôi có cho xe đến đón tôi."
"Không cần đâu."
Phong Tri Ý đang định lấy bừa một lý do nào đó để tạm biệt anh ta, cô vừa tính mở lời, thì có một chiếc xe jeep mới tinh, màu xanh quân đội đỗ trước mặt họ.
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, cửa xe được đẩy ra, một người đàn ông cao lớn nhanh nhẹn chui ra, gật đầu chào Mạnh Tây Châu, sau đó đưa chìa khóa cho Mạnh Tây Châu rồi đi luôn.
Mạnh Tây Châu, trái ngược với mọi người, trông không có vẻ gì là ngạc nhiên cả, anh ôm vai Phong Tri Y, nhắc cô:
"Đi thôi, lên xe."
Sau đó anh kéo Phong Tri Ý đi, lúc đó cô vẫn đang ngây người lên ngồi ở ghế phó lái, còn anh thì vòng ra ghế lái ngồi, khởi động xe, rồi nghênh ngang lái đi trước ánh nhìn kinh ngạc của Tô Vọng Đình.
"Ơ này..."
Tô Vọng Đình vừa mới hoàn hồn, đang định nói gì, thì bị một người vui vẻ phi đến:
'Anhl"
Tô Vọng Đình đỡ được người, cúi xuống nhìn, thì ra là em gái anh ta Tô Vọng Thư, anh đỡ cô ta đứng lên, rồi hơi nhíu mày:
"Sao em lại tới đây?”
"Đương nhiên là tới để đón anh rồi!"
Tô Vọng Thư không phát hiện ra cái nhíu mày của Tô Vọng Đình, cô ta còn kéo một cô gái đang đứng ở phía sau mình ra, đẩy về phía trước:
"Nhược Lan cũng đến này, anh có vui không nào?!"
Tô Vọng Đình: ... Anh mày vui được mới là lại
Anh ta quay lại nhìn hướng Phong Tri Ý lúc nãy rời đi, trên con đường rộng thênh thang, anh ta đã không thể nhìn thấy bóng dáng chiếc xe kia đâu nữa rồi, anh ta bỗng thấy nhụt chí:
"Đi thôi."
Bọn họ đi đến chiếc xe đang chờ sẵn bên đường, sau khi lên xe, cô gái tên Nhược Lan vài lần rụt rè muốn nói lại thôi, cuối cùng cô ta không thể nhịn được, hỏi:
“Anh Vọng Đình, vừa nãy anh nói chuyện với ai vậy?”
"Không liên quan gì đến em"
Tô Vọng Đình đang ngồi ở ghế phó lái, anh ta cảm thấy hơi phiền nhiễu mà nhíu mày, thậm chí còn không thèm quay lại nhìn cô ta lấy một lần mà quay sang nói với tài xế:
"Đưa cô Đỗ về trước đi."
Tài xế lập tức khởi động xe:
"Vâng, cậu chủ."
Thấy Đỗ Nhược Lan tỏ vẻ đau khổ, cúi đầu, nước mắt rơm rớm, vành mắt hồng hồng, Tô Vọng Thư không nhịn được mà lo lắng thay cô ta:
"Anh, anh có biết là kể từ khi anh bị điều xuống nông thôn Nhược Lan đã lo lắng cho anh đến thế nào không?!"
"Cậu ấy sợ anh thiếu thốn nhiều thứ, còn thường viết thư, gửi đồ cho anh nữa đấy!"
Tô Vọng Đình bực mình, anh ta dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi:
"Anh không cần mấy thứ đó, thư anh cũng không đọc, mất rồi. Sau này đừng gửi nữa, không thấy phiền phức à?!"
Đỗ Nhược Lan kinh ngạc, khuôn mặt cô ta tái nhợt, cả người cô ta bị những lời từ chối của Tô Vọng Đình làm cho run rẩy.
'Anhl"
Tô Vọng Thư tức xù lông lên:
"Sao anh lại hành xử như thế chứ?! Ý anh là sao!"
Tô Vọng Đình thậm chí còn lười mở mắt:
"Ý của anh như nào thì em là người rõ ràng nhất mới phải."
Bạn cần đăng nhập để bình luận