Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 120: Đưa Về Gặp Thủ Trưởng

Chương 120: Đưa Về Gặp Thủ TrưởngChương 120: Đưa Về Gặp Thủ Trưởng
Có điều những thứ này, cũng không cần phải nói ra làm cho chàng trai lo lắng.
Mày nhíu của chàng trai giãn ra một chút:
"Vậy bên này khi nào cô mới có thể chấm dứt?"
"Có lẽ còn phải hai tháng nữa."
Nói đến đây, Phong Tri Ý nhớ tới hỏi:
"Làm sao anh biết tôi ở đây?"
Chàng trai khẽ lắc đầu:
"Tôi không biết cô ở đây, mấy thành thị phụ cận tôi đều đã tìm khắp nơi, tới nơi này cũng là muốn thử vận may thôi."
Phong Tri Ý nghe được dần mở to hai mắt:
"Cho nên anh cứ như vậy tìm hơn một tháng rồi?!"
Chàng trai không phủ nhận, có chút thẹn thùng:
"Phương pháp có chút ngu ngốc phải không?”
Phong Tri Ý nhìn anh, không biết nói cái gì cho phải:
"Vậy anh làm sao có thể xin được nhiều thư giới thiệu như vậy mà chạy khắp nơi? Trong đại đội sẽ viết thư giới thiệu cho anh sao?”
Anh ấy là thành phần xấu, lại không có lý do chính đáng, ngẫm lại thì không có khả năng.
"Không có thư giới thiệu.'
Chàng trai cúi đầu, sau đó giương mắt cẩn thận nhìn cô một cái:
"Tôi đu xe lửa tới."
Phong Tri Ý hít sâu một hơi:
Anh đừng nói với tôi là anh chạy khắp nơi, đều là đu tàu hỏa nhé!"
Chàng trai yên lặng nhìn cô một cái, cúi đầu không nói lời nào.
Phong Tri Ý thiếu chút nữa hụt hơi:
"Anh điên rồi sao?!"
Anh là một phàm nhân không có ai dựa dẫm gì lại dám đu tàu chạy khắp nơi.
"Anh không sợ không cẩn thận bị nghiền thành bánh thịt à?! Anh không sợ bị bắt như là một phần tử xấu à?U"
Chàng trai vô tội chớp chớp mắt một cái:
"Tôi vốn dĩ là phần tử xấu mà."
"... Vì vậy nên anh không sợ, phải không?”
Phong Tri Ý quả thực muốn bị anh chọc tức đến nghẹn:
"Chẳng lẽ đây là chuyện đáng kiêu ngạo sao?" Chàng trai thành thành thật thật hiền lành trả lời:
"Không phải."
Phong Tri Ý mất bình tĩnh, bưng nước bên cạnh lên mạnh mẽ uống một ngụm lớn, điều hòa cảm xúc một chút:
"Được rồi, ăn cơm trước đã, cơm nước xong rồi nói sau."
Hơn nữa, cô không muốn bị chọc tức đến mức không thể ăn được cơm.
Tên nhóc này, đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ, vừa gấu vừa hổ vừa liều lĩnh!
Cơm nước xong, đầu tiên, Phong Tri Ý dẫn anh tìm một căn nhà cho thuê ngắn hạn.
Dù sao anh cũng không có thư giới thiệu, không có cách nào ở nhà khách.
Tốt xấu gì cô cũng lăn lộn ở đây hơn một tháng, rất dễ dàng tìm được nhà.
Là một căn phòng nhỏ với sân nhỏ, sạch sẽ lại yên tĩnh, đúng lúc thích hợp.
Có điều ít nhất phải thuê một tháng, Phong Tri Ý không sao cả, cô không thiếu chút tiền thuê nhà này.
Sau khi thuê xong, Phong Tri Ý cùng anh quét dọn, dù sao vẫn có một chút bụi bặm.
"Trước tiên anh cứ ở đây, qua hai ngày nữa tôi tìm đường mua vé tàu cho anh trở về."
Tay cầm chổi của chàng trai siết chặt:
"Tôi chờ cô cùng về."
"Vậy còn phải chờ hơn hai tháng nữa đói"
Bản thân Phong Tri Ý thì không sao cả, nhưng mà:
"Công việc đồng áng của anh không làm nữa à? Không kiếm được công điểm rồi? Anh mạo hiểm chạy ra như vậy, có cách nào để giải thích với đại đội không?"
"Không sao, một mình tôi ăn no, cả nhà không đói."
Giọng nói của chàng trai nhẹ nhàng:
"Hơn nữa, trong đại đội sẽ không có người hỏi tôi đi đâu, bọn họ ước gì tôi không đi làm cướp công điểm của bọn họ."
Động tác lau bàn của Phong Tri Ý dừng lại, cô giương mắt nhìn anh từ từ quét đất, im lặng một lúc lâu.
"Vậy được rồi, dù sao phòng này cũng thuê một tháng."
Nàng thấy vậy cũng tốt, đứa nhỏ này quá liều mạng rồi!
Cô suy nghĩ một chút:
"Vậy ngày mai tôi dẫn anh đi gặp thủ trưởng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận