Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 211: Ngưỡng Mộ Đàn Em Cũ

Chương 211: Ngưỡng Mộ Đàn Em CũChương 211: Ngưỡng Mộ Đàn Em Cũ
Phong Tri Ý sửng sốt, nhìn anh không biết là phải phơi nắng bao lâu mới có thể bị lửa hong đến mức gương mặt hồng hồng như thế.
"Anh sao lại biết chuyện này?"
Mạnh Tây Châu lúng túng không được tự nhiên.
"Tôi, tôi tình cờ nghe thấy."
Nhưng thật ra là ở kiếp trước, anh tình cờ nghe được cấp dưới nói chuyện phiếm với nhau, nói mỗi khi bà dì của vợ mình tới, mỗi tối anh ta đều phải dùng tay xoa xoa, sưởi ấm bụng thì mới không âm y kêu đau.
Lúc đó nghe qua anh không thể hiểu được, cảm thấy đúng là bị điêm.
Nhưng bây giờ, Mạnh Tây Châu len lén liếc nhìn bụng của Phong Tri Ý, đột nhiên có chút hâm mộ khó hiểu đối với đàn em đời trước.
Phong Tri Ý nhìn đôi mắt ngượng ngùng, không dám nhìn thằng vào mình của anh, lỗ tai anh đã đỏ như gấc, cô ôm bụng, cong môi mỉm cười.
"Cảm ơn, nhưng mà tôi không đau lắm."
Chắc là do cô đã điều dưỡng cơ thể này quá tốt, nên mỗi khi bà dì đến mới không có cảm giác gì.
"Ừ"
Mạnh Tây Châu đi dập lửa, sau đó mới đi đến trước mặt cô xoay người, ngôi xổm xuống.
"Tôi cõng cô xuống núi nhé, bụng cô đau, đi sẽ ngã mất."
Phong Tri Ý vội vàng gạt đi.
"Không cần, không cần, chuyện này không đến mức như vậy, tôi tự đi được."
Mạnh Tây Châu nhìn cô hoài nghi.
"Cô không nên cậy mạnh đâu."
Phong Tri Ý quả thật dở khóc dở cười.
"Tôi không có cậy mạnh, thật đó. Thể chất của mỗi người đều không giống nhau, không phải ai cũng đau đến mức không thể đi lại."
Mạnh Tây Châu nhìn cô một lúc, thấy gương mặt cô rõ ràng không có ẩn dấu chút cảm giác đau đớn nào, cũng không có vẻ tiều tụy, tái nhợt, anh tiếc nuối đành đứng dậy.
"Vậy được rồi, chúng ta tranh thủ xuống núi, cô về nghỉ ngơi cho tốt, uống nhiêu nước nóng một chút."
Phong Tri Ý nghe qua câu "uống nhiều nước nóng", khóe môi cô hơi cong lên, bảo anh ấy là trai thẳng đúng là không sai vào đâu được.
Không ngờ đến buổi tối lúc mang nấm sang, anh còn cầm theo một bát bồ câu chưng cách thủy, cùng với một túi lớn nào là những táo đỏ ngâm đường, mận bắc, long nhãn các loại.
Phong Tri Ý vô cùng kinh ngạc.
"Mấy thứ này anh lấy ở đâu ra?"
Có màn đêm che giấu, vẻ ngượng ngùng trên gương mặt của Mạnh Tây Châu trở nên không rõ ràng.
"Chiều nay, lúc tôi đi bán nấm đã đổi chúng ở chợ đen. Tôi nghe nói, mấy ngày này, khí huyết của cô sẽ bị tổn hại, ăn nhiều chúng một chút có thể bù lại."
ĐÀ"
Phong Tri Ý hơi khó xử, một cậu trai chỉ mới mười bảy mười tám tuổi vậy mà lại có thể nghiêm túc nói với cô chuyện bồi bổ vào những ngày bà dì đến thăm như thế này, nói xong cô và cái bà dì này đầu cảm thấy xấu hổ, ngại ngùng.
Hơn nữa, một tên nhóc chừng này tuổi làm sao có thể hỏi người khác chuyện tế nhị của phụ nữ chứ?
Chỉ là, Phong Tri Ý không thể nào hỏi một câu hỏi ngượng ngùng như vậy, cô vội vàng nhận đồ.
"Được rồi, anh mau trở về đi thôi."
Đúng là ngại chết đi được, xấu hổ quá rồi.
"Ừ"
Trước khi đi Mạnh Tây Châu vẫn chưa yên tâm mà nói thêm.
"Cô nhớ ăn hết đó, may tôi sẽ chuẩn bị một chút thịt dê cho cô, nghe nói cái đó rất bổ."
"Đừng mài!"
Phong Tri Ý vội vàng từ chối.
"Tôi biết một ít y thuật, tự mình điêu dưỡng bồi bổ được, anh đừng lo nữa."
Mạnh Tây Châu chẳng nói chẳng rằng gật đầu, sau đó thì nhanh chóng biến mất vào trong đêm tối.
Phong Tri Ý đóng cửa sổ lại, cô nhìn đống đồ vật, rồi bật cười "hì hì".
Tên nhóc này, thật sự rất...
Cô không biết nên nói như thế nào cho phải, khiến người ta vừa ngại ngùng lại vừa ấm áp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phong Tri Ý còn bận ăn sáng, Chu Mạn Mạn đã tới tìm cô.
Nhìn thấy sắc mặt tối tăm của cô ta, hình như có chuyện gì muốn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận