Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 169: Chu Mạn Mạn Hâm Mộ Nhìn Phong Tri Ý

Chương 169: Chu Mạn Mạn Hâm Mộ Nhìn Phong Tri ÝChương 169: Chu Mạn Mạn Hâm Mộ Nhìn Phong Tri Ý
"Hơn nữa, chúng ta cũng không phải nhắm vào mấy thứ này. Mấu chốt là sự giáo dục và tâm nhìn của một cô gái. Không thể để cho người ta dùng một cành đậu phộng mà lừa đi."
"Nhìn Nha Nha bây giờ mà xem, có rất nhiều đặc điểm của một cô gái, khiến người ta nhìn rất thuận mắt. Đây chính là gân mực thì đen gần đèn thì sáng. Cho dù là theo thanh niên trí thức Trần học thêm kiến thức và văn hóa thì cũng tốt lắm rồi." Con dâu nhà họ Phương càng nói càng nghiêm túc:
"Cho dù không nghĩ đến tình hình hiện tại, cô vẫn phải nghĩ đến việc giáo dục hai cô con gái của mình."
"Cô nhìn xem, trong đại đội có cô gái nào có vẻ ngoài đứng đắn mà lấy chồng không tốt chứ? Ai mà không lấy được chồng tốt? Có cô gái xấu tính mà có thể lấy chồng tốt không? Đây chính là chuyện cả đời đó."
Ánh mắt chị Chu Tam hơi lóe lên, chị ta nhìn Bành Nha Nha đi phía trước đang nắm tay Phong Tri Ý, ánh mắt con bé trở nên sáng hơn, thông minh hơn rất nhiều, nghĩ đến hai cô con gái song sinh của mình, chị ta mím môi không nói gì.
Đang nói chuyện thì mọi người đi tới nhà ăn, bên ngoài đã có rất nhiều người đang đứng trên sân lớn phơi lúa, tụ thành từng nhóm nói chuyện.
Ánh nắng xuyên qua làn sương trắng rơi xuống những khuôn mặt mộc mạc, mang đến cho con người cảm giác bình yên ấm áp.
Phong Tri Ý nhìn xung quanh, ở đây không có sự tranh giành quyền lực giữa các gia đình giàu có, không có sự ham muốn vật chất trong thành phố sâm uất, càng không có sự tàn khốc đẫm máu của chiến trường, cô thích sự thư thái và yên tĩnh, tránh xa sự hối hả và nhộn nhịp kia.
Từ xa, cô nhìn thấy Chu Mạn Mạn đứng trong đội thanh niên trí thức đang vẫy tay chào cô, Phong Tri Ý chào bác Bành một tiếng rồi đi tới đó.
Dù thế nào đi nữa, cô vẫn thuộc trong đội thanh niên trí thức.
"Lâu rồi mới gặp cô, cô nhìn lớn hơn một chút rồi đấy."
Chu Mạn Mạn nhìn Phong Tri Ý đi tới có chút kinh ngạc, cô ta nhìn thấy đường nét khuôn mặt thanh tú của cô giống như nụ hoa đang chậm rãi nở rộ, còn có một vẻ đẹp khuynh thành, ôm đàn tỳ bà trong tay, khuôn mặt bị đàn che mất một nửa thoắt ẩn thoắt hiện.
Vừa nói, cô ta vừa đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt hồng hào mịn màng của cô.
"Nhìn khuôn mặt này xem, giống như một quả trứng đã bóc vỏ vậy!"
Phong Tri Ý cười nhẹ nhàng quay người sang một bên, né khỏi bàn tay cô ta, cô mỉm cười nhưng không nói gì.
"Chờ đã!"
Chu Mạn Mạn cũng phát hiện ra điều gì đó:
"Cô cao lên rồi à?!"
Nói xong, cô ta tiến tới so sánh với cô và ngạc nhiên nói:
"Ôi! Cô thực sự đã cao lên rồi! Cô cao gần bằng tôi rồi!"
"Có lẽ là cao lên trong nửa năm này, dù sao tôi cũng đang tuổi lớn mà." Phong Tri Ý nói.
Nghiêm túc mà nói thì sau tháng 6 cô bị tố cáo thì cô không ở lại điểm thanh niên trí thức nữa.
Từ đó về sau, dù sống trong căn nhà nhỏ của lão thủ trưởng ở tỉnh hay sau này về sống ở nhà bác Bành, ban đêm cô luôn có một căn phòng riêng và không gian riêng tư.
Không cần kiêng dè gì nữa, thời gian buổi tối cô đều vào trong không gian.
Thời gian trong không gian nhiều hơn bên ngoài, cô có nhiều thời gian hơn những người khác ước chừng mười tháng, cộng thêm thời gian bên ngoài cũng gần một năm rưỡi.
Vừa đúng lúc khoảng thời gian này là thời điểm trưởng thành của cô, lại ăn uống đầy đủ, cao lên mấy centimet không phải là chuyện bình thường sao?
Chu Mạn Mạn kinh ngạc:
"Cô cũng đã gần hai mươi tuổi, mà vẫn còn lớn được sao? Cô đã ăn cái gì vậy? Còn gương mặt này của cô nữa, người không biết còn tưởng rằng cô là được nuôi trong quỳnh tương ngọc dịch đấy!"
*Quỳnh tương ngọc dịch: Chất lòng làm từ ngọc bích, thần thoại và truyền thuyết cổ xưa nói rằng uống nó có thể dẫn đến trường sinh bất tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận