Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 318: Đồ Của Họ Quá Xấu

Chương 318: Đồ Của Họ Quá XấuChương 318: Đồ Của Họ Quá Xấu
Quả nhiên, Mạnh Tây Châu gật đầu:
"Chỉ làm xong giường và tủ quần áo, nếu cần gấp, cô có thể mua sẵn ở nhà người thợ mộc Hà. Họ thường xuyên làm một số thứ, để sẵn cho xã viên đến đổi."
Thực chất cũng chỉ là làm đồ gỗ, như các thùng và chậu gỗ, vung nồi, mỗi năm lượng mua cũng không ít, dù sao mỗi năm cũng được chia gỗ không mất tiền.
"Không vội."
Phong Tri Ý đã xem qua đồ gỗ của nhà thợ mộc Hà.
"Đồ của họ quá xấu."
Cô vẫn muốn đợi Mạnh Tây Châu theo bản vẽ của mình một bộ đồ gỗ phù hợp với căn nhà, để không làm mất đi phong cách tổng thể.
Mạnh Tây Châu cười, không ngờ bình thường cô ấy dễ tính, không đòi hỏi nhiều.
Nhưng khi thực sự nghiêm túc, cô ấy lại khá kiêu ngạo như vậy. Đồ dùng không chỉ cần tiện lợi mà còn phải đẹp mắt, rất kỹ tính.
Nhưng anh rất vui lòng chiêu chuộng cô ấy:
"Được, tôi sẽ cố gắng hoàn thành sớm."
Phong Tri Ý không cảm thấy mình đòi hỏi cao, theo chuẩn mực trước đây của cô về ăn mặc, ở thì hiện tại chỉ đạt được một phần nhỏ thôi.
Nếu đó là chỗ ở độc lập của mình, thì tại sao lại không theo ý mình và mức độ thoải mái để hoàn thành? Đó không liên quan gì tới người khác cơ mà.
Sau khi thảo luận, Mạnh Tây Châu liền đi mua gạch và kính cho cô, bởi vì nhà máy sản xuất gạch và kính cách họ khá xa.
Khi Phong Tri Ý trở về từ nhà Mạnh Tây Châu, cô đã đặt tất cả thực phẩm lưu trữ của mình vào sọt, sau đó thêm vào một số thực phẩm không nổi bật như thịt và trứng gà từ không gian.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn mờ mờ tối, cô đã mang hết chúng đi đến nhà họ Vương.
Thím Vương cũng đang chuẩn bị ra ngoài, thấy cô mang theo vài sọt đồ nặng triu thì ôi: một tiếng và vội vã đến giúp đỡ.
Thím Vương giúp cô mang một sọt, nhưng tay bà ta đột nhiên nặng trịch, bà ta ngạc nhiên:
"Nặng vậy? Với cánh tay và chân nhỏ nhắn kia làm sao mà cô bê nổi?"
Một người con dâu khác cũng giúp mang một sọt và cười nói:
"Đừng thấy cô ấy trông yếu đuối, nhưng sức mạnh của cô ấy rất lớn đấy! Việc đồng áng, cô ấy làm còn nhanh hơn tôi."
"Đúng vậy!"
Thím Vương cũng gật đầu:
"Không giống một số người, không thể làm được việc gì cả, xuống đồng còn than phiền đau chân, nhưng không thấy họ mềm mại hơn chúng ta. Cũng giống như chúng ta thôi, da đầy vết và mụn." Thím Vương và các con dâu liền che miệng cười.
Phong Tri Ý cũng chỉ mỉm cười không nói gì, cô biết thím Vương và họ đang nói về Tô Vọng Thư và Đỗ Nhược Lan.
Kể từ khi hai người này đến đây, họ chưa bao giờ ra đồng làm việc.
Ban đầu, họ còn tò mò chạy đến đồng ruộng chơi, nhưng không lâu sau, họ lại than phiền về ánh nắng mặt trời, đất bẩn, mệt mỏi và đổ mồ hôi, quá kém sang trọng.
Hơn nữa, không biết họ có phải không thích nghi với môi trường hay dị ứng với cây trông, mà một người mặt đầy tàn nhang, một người mặt đầy mụn, khiến họ sợ hãi không dám xuống ruộng nữa.
Sau đó, họ chỉ che ô, ăn mặc lòe loẹt, đi dạo quanh đồng ruộng và làng mạc như đang đi du lịch nông thôn, khiến đại đội trưởng đau đầu.
Nhưng họ có tiền, có phiếu, thậm chí cả lương thực dự trữ của đại đội cũng không cần.
Không làm việc cũng không đói bụng, đại đội trưởng không biết làm thế nào với họ.
Họ còn mua xe đạp, thường xuyên đạp xe đến thị trấn chơi và mua sắm, thỉnh thoảng mua thịt, bánh kẹo và mua về chia sẻ cho trẻ em thôn.
Khiến mọi người trong đại đội khi nhìn thấy họ đều nở nụ cười nồng nhiệt, mỗi lần đến một nơi là như sao lấp lánh.
Phong Tri Ý không hiểu tại sao họ lại có thể sống lố lăng như vậy, không sợ bị kẻ xấu để ý sao?
Họ có thể phụ thuộc vào quyên lực gia đình mình, hay nghĩ rằng có anh trai làm lính ở đây nên không sợ hãi vậy?
Hơn nữa, mức lương cao nhất hiện nay cũng chỉ khoảng năm - sáu trăm đồng thôi nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận