Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 62: Tôi Có Cơm Ma

Chương 62: Tôi Có Cơm MaChương 62: Tôi Có Cơm Ma
Mở ra, trong bình trà là cháo thịt lợn thơm ngát, điểm xuyết hành lá xanh tươi, có vẻ vô cùng đẹp mắt.
Trong hộp cơm là măng xào thịt bò, trứng xào hương xuân, còn có hai cái bánh bao bột mì lớn cùng với một đống dâu tằm chín.
Phong Tri Ý kinh ngạc, đứa nhỏ xui xẻo này lấy đâu ra nhiều đồ ăn ngon như vậy?
Thịt lợn và thịt bò cô vừa ngửi là biết hôm qua cô cho thịt bò heo biến dị, măng có lẽ là lúc trước cô cho, hương xuân và dâu tằm thời điểm này vừa mới mọc ra, có lẽ trên núi có.
Còn bột mì, gạo và trứng thì sao?
Những lương thực này rất ít xuất hiện trong nhà của nông dân!
Phong Tri Ý tìm kiếm, quả nhiên trong túi vải lại tìm được tờ giấy: Không cần để đồ vào nữa.
Là không muốn cô đáp lễ sao?
Thế nhưng, nhận mà không trả cũng không tốt, làm gì có chuyện cứ mãi chiếm hời của người khác chứ?
Phong Tri Ý suy nghĩ một chút, sau khi ăn cơm xong, cô trả lời trên tờ giấy: Anh không cần tặng nữa, tôi có cơm ăn.
Sau đó, trong hộp cơm trưa, trong bát trà, thậm chí toàn bộ túi vải được nhồi với thịt bổ dưỡng và ngon, trái cây và đường sữa, thậm chí một số bánh quy.
Tuy rằng cô thèm nhỏ nhỏ tài nấu nướng của chàng trai kia, còn chưa thỏa mãn, nhưng cô ăn khẩu phần ăn của đứa nhỏ nhà người ta làm sao được?
Cô cũng không phải là không có gì để ăn.
Nhưng chàng trai kia không nghe, ngày hôm sau lại đổi món nấu cho cô không ít đồ ăn ngon, lúc cô vùi đầu làm việc không phát hiện, thì len lén giấu ở cánh đồng chỗ cô làm việc.
Lần này không có giấy, không ho khan, giống như chàng trai âm thầm từ chối cô.
Nếu không phải lúc cô xuống làm việc, ma xui quỷ khiến nhìn đầu ruộng, phát hiện có gì khác thường, thì không chừng sẽ bỏ lỡ.
Phong Tri Ý có chút đau đầu, cô đành phải ăn cơm xong lại nhét thức ăn cho anh ấy gấp mấy lần, cũng dặn dò anh thật sự không cần tặng nữa.
Nhưng ngày hôm sau cùng với cơm đưa tới, hình như còn có sự tủi thân của chàng trai:
Có phải cô xem thường thành phần xuất thân của tôi không, cho nên ngay cả cơm tôi nấu cô cũng ghét bỏ?
Phong Tri Ý nhìn thấy tờ giấy này thiếu chút nữa phì cười, sao cô lại cảm giác lời này có mùi hoa sen trắng với mùi trà xanh chứ? (Giả vờ đáng thương)
Có điều thời đại này tư tưởng chất phác, chàng trai chắc là thật sự cảm giác được tự ti cùng tủi thân nhỉ?
Phong Tri Ý thu liễm ý cười, an ủi tâm lý anh tuổi trẻ yếu ớt mà lại tự ti mẫn cảm:
Không có, tôi chỉ sợ anh lấy khẩu phần ăn của mình cho tôi rồi anh bị đói bụng. Hơn nữa anh cũng thấy rồi đấy, thật sự tôi không thiếu thức ăn. Ngày hôm sau, thiếu niên cũng ghi thật to trên tờ giấy: Tôi cũng không thiếu thức ăn.
Giống như chứng minh lời nói của mình, đồ ăn chuẩn bị cho cô lại phong phú thêm một cấp.
Phong Tri Ý bất lực, mấy năm nay làm gì có ai lại không thiếu ăn thiếu uống?
Nếu không phải cô có không gian, không chừng đã sớm đói chết rồi.
Sợ thiếu niên có lòng tự trọng mạnh mẽ, tự đánh sưng mặt giả làm người mập mạp, cô đành phải trả lại quà tặng phong phú hơn: Vậy anh giữ lại để bồi bổ thân thể.
Thiếu niên vẫn không nghe lời, hơn nữa còn rất gợi đòn nói: Người nên ăn nhiều thân thể cao hơn là cô đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận