Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 145: Bi Loi Dung

Chuong 145: Bi Loi DungChuong 145: Bi Loi Dung
Ở trước mặt sĩ quan, Triệu Học Binh đã tập trung miêu tả chỉ tiết chuyện "người chết sống lại" lúc đó.
Nếu như nói, sau khi chuyện thành công thì mình có rất nhiều lợi ích nhưng mà đồng thời Triệu Học Binh kia cũng có công đề cử, công lao của anh ta cũng sẽ không nhỏ hơn mình.
Còn nữa, nếu mình thật sự có thể vì điều này mà thuận lợi ở bên cạnh cô ấy thì chẳng phải cái người Triệu Học Binh kia sẽ được mình vô cùng cảm ơn sao?
Thậm chí nói cách khác thì Triệu Học Binh đó còn được thanh niên trí thức Trần cảm ơn sao?
Rồi sau này anh ta muốn cô ấy dùng y thuật giúp người khác, thì cô ấy cũng sẽ không từ chối sao?
Nghĩ tới đây, đột nhiên Tô Vọng Đình nhớ tới câu "ngu xuẩn" cuối cùng mà cô mắng anh ta, có phải là cô ấy đã sớm nghĩ đến điểm này hay không?
Dù sao mình và Triệu Học Binh đó vẫn luôn không đi cùng nhau, lúc đó anh ta cũng là một trong những người chứng kiến cô ấy dùng kim châm để khử độc, cho nên nếu mình muốn đề cử chuyện này thì chắc chắn cần người đó làm chứng.
Thế nên, vì cô ấy đã đoán được chuyện này từ lâu, hơn nữa người Triệu Học Binh đó chắc chắn cũng biết được? Thậm chí, còn có thể đoán được vai trò của bản thân anh ta trong đó.
Nếu không, cô ấy cũng sẽ không tin vào ý tốt của mình, cùng với việc không muốn lợi dụng cô ấy và cuối cùng còn mắng mình một câu ngu xuẩn.
Ý nghĩa của từ "ngu xuẩn" đó là gì? Là ghét bỏ thuần túy? Hay là cố ý nhắc nhở?
Nghĩ đến đây, Tô Vọng Đình đột ngột dừng lại, đồng tử khẽ co rụt, không thể tin nổi. Mình đang bị Triệu Học Binh lợi dụng?
Tô Vọng Đình nghĩ tới đó, đúng lúc dừng ở trước của sân nhà họ Triệu.
Triệu Học Binh cũng đúng lúc đi ra từ bên trong, nhìn thấy Tô Vọng Đình, anh ta đi ra một bước:
"Tôi đang muốn đi tìm cậu đây, sao cậu lại đứng ở cửa không đi vào?"
Sau đó Triệu Học Binh đến gần, thấy sắc mặt Tô Vọng Đình khác lạ thì nghiêm túc hỏi:
"Làm sao vậy? Sao trông cậu lại khó chịu như vậy?”
Tô Vọng Đình sững sờ ngước mắt nhìn anh ta, nhìn thẳng vào trong mắt anh ta nói:
"Lúc trước, vì sao cậu lại đề nghị tôi tiến cử thanh niên trí thức Trần lên cấp trên?"
Trước đây rõ ràng một câu là có thể giải quyết chuyện cử báo, thật ra không cần phải làm phức tạp như vậy, bây giờ lại bị phản tác dụng.
Triệu Học Binh giật mình, sau đó nhíu mày:
"Không phải là vì cậu sao? Không phải cậu muốn ở bên cô ấy sao?"
"Vì tôi sao?"
Tô Vọng Đình có hơi thất thần lẩm bẩm, trước đó, đương nhiên là anh ta cũng nói với thanh niên trí thức Trần là vì tốt cho cô ấy.
Thế nhưng cô ấy tốt sao?
Anh ta tốt lắm sao? Không ai tốt cả.
"Rốt cuộc là cậu làm sao vậy?"
Triệu Học Binh nhìn vẻ mặt khác thường của anh ta nói:
"Chẳng lẽ thanh niên trí thức Trần lại từ chối cậu à?
Không đúng, trước kia thanh niên trí thức Trần cũng không phải là chưa từng từ chối anh ta, không phải anh ta vẫn rất lạc quan vui vẻ hớn hở hay sao?
Nghĩ tới đây, Triệu Học Binh lơ đang võ võ bả vai Tô Vọng Đình:
"Không sao đâu. Ít nhất bây giờ cô ấy phải biết ơn cậu, không phải sao?"
"Có thiện cảm thì mới có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm, cô ấy cũng sẽ không lạnh lùng đối với ân nhân cứu mạng của mình đâu."
"Cô ấy nên cảm kích tôi sao?"
Tô Vọng Đình sững sờ nhìn anh ta:
"Chúng ta rõ ràng biết cô ấy hoàn toàn không muốn làm bác sĩ, hơn nữa tình huống như nào cũng không biết vậy mà lại tiến cử cô ấy lên cấp trên."
"Bây giờ tình hình hỗn loạn như vậy, cậu có nghĩ tới tình cảnh của cô ấy hoặc là cô ấy có thể gặp phải nguy hiểm gì hay không?”
Triệu Học Binh ngừng cười, sắc mặt trầm xuống, nhíu mày hỏi:
Bạn cần đăng nhập để bình luận