Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 251: Manh Tay Chau Lo Lang

Chuong 251: Manh Tay Chau Lo LangChuong 251: Manh Tay Chau Lo Lang
"Ngày hôm qua tôi đã gọi điện thoại về nhà, cha tôi nói sẽ nghĩ cách tới đón tôi đi, đến lúc đó cô đi cùng tôi nhé.'
Phong Tri Ý không từ chối mỉm cười gật đầu, chỉ là muốn tìm cách qua đây, cô thấy chỉ là suy nghĩ hão huyền.
Dù sao tối hôm qua cô đã chạy một vòng trên dưới cả nước, đã thấy hết tình hình.
Hiện tại, bọn họ ở thị trấn này, giống như một đảo nhỏ trên đại dương mênh mông.
Thậm chí toàn bộ tỉnh, số địa phương không bị ngập chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Mà từ lâu lúc giới thiệu qua lại, Phong Tri Ý biết cô ta cũng đến từ thủ đô.
Xa như vậy, chuyện qua đây thật sự là cách xa nghìn núi vạn sông, gặp nhau không dễ.
Trừ khi năng lực nhà cô ta quá lớn, nếu không trước khi nước rút đi, khả năng đến đón cô ta là rất thấp.
Nhưng mà, trong nhà có con gái trẻ lại bị đưa về nông thôn đến địa phương vắng vẻ, Phong Tri Ý có chút nghi ngờ đối với khả năng của nhà cô ta.
Phong Tri Ý đã nghi ngờ đúng, tiếp đó liền trong vài ngày, nhà Cố Hàn Âm cũng không có người đến, vài lần gọi điện thoại về nhà đều nói vẫn còn đang nghĩ cách.
Cố Hàn Âm nhăn mày, vô cùng lo lắng.
Có điều không ai cảm thấy kỳ lạ, bởi vì thức ăn mỗi ngày ở doanh trại ngày càng giảm đi.
Đến ngày thứ năm từ lúc lũ lụt, bắt đầu không thấy lương thực thô, mỗi ngày chỉ có cháo rau dại loãng, bánh bao không nhân cùng khoai lang hoặc khoai tây cũng không có.
Hơn nữa cháo loãng cũng không có một hạt gạo nào, tất cả đều là lác đác có chút khoai lang hoặc khoai tây nghiên nhỏ, rau dại cũng đều là đám nạn dân tự mình đi vào trong núi tìm về.
Điều này nói rõ, lương thực trong doanh trại quân đội đã bắt đầu cạn kiệt.
Việc ăn không đủ no khiến vẻ mặt nạn dân nổi lên lo lắng, sốt ruột, trong không khí phảng phất bất an, mọi người đều đang lo lắng liệu nạn đói có xuất hiện lại.
Cho nên sáng sớm ngày thứ sáu, Phong Tri Ý ở trong hang động ăn xong bữa sáng cùng Mạnh Tây Châu, Mạnh Tây Châu dặn dò cô:
"Hai ngày này cô dọn dẹp một chút, chuẩn bị rời tới đây ở đi."
Phong Tri Ý cầm lấy cái sọt chuẩn bị đi tìm rau dại hơi ngừng tay, quay đầu nhìn anh.
"Làm sao vậy?"
"Bắt đầu từ hôm qua, trong doanh trại đã bắt đầu có vài vụ tranh giành đồ ăn."
Mạnh Tây Châu cũng cõng một cái sot thấy mặt trời đã lên cao, anh tiện tay cam một cái mũ rơm đưa cho cô đội.
"Tôi sợ trong doanh trại sẽ dân dần loạn lên, cô tách ra là tốt nhất."
Phong Tri Ý đưa tay chỉnh mũ ngay ngắn, cô hơi nhíu mày:
"Những binh lính trong doanh trại quân đội mặc kệ sao?”
"Có hơn năm trăm binh lính, quản lý bốn, năm vạn người, quá khó khăn, không áp chế được. Hơn nữa, khi con người bị đói đến mất bình tĩnh, chuyện gì họ cũng làm được."
Mạnh Tây Châu cùng với cô ra khỏi hang động.
"Cho nên cô không ăn cơm ở doanh trại, trong doanh trại quân đội cũng không kiểm tra số người, đi ra khỏi đó sớm chút sẽ an toàn hơn."
Phong Tri Ý im lặng một chút, sau đó khẽ gật đầu.
"Vậy mấy ngày nữa loạn lên rồi tính, hiện tại chúng ta ở chỗ thanh niên trí thức đang yên bình. Đột nhiên rời ra ngoài, không biết ăn nói như thế nào với các thanh niên trí thức kia."
Mạnh Tây Châu nhớ lại kiếp trước, vào ba bốn ngày sau, bởi vì việc cung cấp lương thực bị đứt đoạn mới thật sự loạn, sau đó anh cũng không vội vàng mà gật đầu.
"Cũng được."
Đấn lúc đó loạn nên, cũng không ai quan tâm người khác đi đâu.
Hai người tới trong núi đào rau dại, không bao lâu sau, có không ít nạn dân cũng tới, Mạnh Tây Châu kéo cô ra cách xa họ một chút.
AI thấy xung quanh bốn phía Phong Tri Ý không có người, nhịn không được đến gần nhỏ giọng:
"Chủ nhân, chúng ta cấp lương thực đã được bốn năm ngày rồi, phía trên vì sao còn không chuyển xuống, lấy lương thực ra cứu nạn thiên tai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận