Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 583: Ba Ba, Ma Ma

Chuong 583: Ba Ba, Ma MaChuong 583: Ba Ba, Ma Ma
Sau khi thay ta và cho ăn no, Phong Tri Ý lại kiên nhẫn dạy bé:
"Ma ma.
Nhưng đứa trẻ vẫn nhìn cô mỉm cười thật ngọt ngào:
"Ba ba."
Dù cô dạy bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn chỉ là "ba ba".
Phong Tri Ý mệt mỏi nhìn vào khuôn mặt bản mini của Mạnh Tây Châu trên gương mặt đứa bé:
"... nể mặt con giống đại bảo bối của mẹ, mẹ không thèm tính toán với con. Hãy nói lại, là ma ma."
Nhưng đứa trẻ vẫn nói:
"Ba ba."
Phong Tri Ý không biết nên làm gì, đúng lúc này, cửa phát ra tiếng cười khẽ "ha ha".
Cô quay đầu nhìn thấy Mạnh Tây Châu không biết đã về từ lúc nào, anh đang dựa vào cửa và nhìn họ cười.
Đứa trẻ nghe thấy tiếng động cũng quay đầu nhìn, thấy Mạnh Tây Châu thì sáng rỡ, vươn tay "ba ba, ba ba" muốn được ôm.
Chắc không có gì sảng khoái hơn khi vừa về nhà đã thấy vợ con đưa tay ra muốn ôm, Mạnh Tây Châu mỉm cười hạnh phúc, nhanh chóng tiến vào, ôm lấy bé và hôn lên má, sau đó nâng cao bé khiến đứa trẻ cười "khì khì" vui vẻ.
Phong Tri Ý nhìn mà ghen tị:
"Hai cha con các người, đừng quá đáng nhé! Coi tôi như người vô hình ư?”
Mạnh Tây Châu nghiêng đầu, hôn lên môi cô một cái thật mạnh:
"Đây là phần của em, em không thiếu đâu, đừng ghen với con nữa."
Phong Tri Ý hơi lườm:
"Em đang ghen với con à? Em rõ ràng đang ghen với anh cơ mà."
Nói xong, cô bục bội nhẹ nhàng vỗ vào mông của đứa trẻ:
"Đứa nhỏ không có lương tâm này! Cuối cùng là ai cả ngày đến tối lo lắng cho con? Dù sao cũng thân với ba hơn mẹ cũng không sao, nhưng lại không biết gọi mẹ."
Mạnh Tây Châu cũng biết vợ mình đã buồn về điều này trong một hoặc hai tháng qua, nuôi dạy con vất vả nhưng con lại không gọi mẹ, điều này thực sự làm người ta buồn lòng:
"Không sao, tối nay anh sẽ dạy con."
Phong Tri Ý không mấy kỳ vọng vào điều này, Mạnh Tây Châu không phải là chưa từng dạy, mỗi tối trước khi ngủ đều dạy con, nhưng đứa trẻ nghịch ngợm ấy cứ không chịu gọi, làm cô rất tức giận.
Tối đó, sau khi cả nhà ăn cơm và tắm rửa xong, Mạnh Tây Châu ngồi khoanh chân trên giường, kiên nhẫn và thay đổi cách dạy đứa trẻ."
Sau khi Phong Tri Ý tắm xong ra, Mạnh Tây Châu hào hứng thông báo với cô rằng, con đã biết gọi mẹ.
Phong Tri Ý hơi hoài nghỉ: "Thật à? Vậy anh kêu nó gọi thử xem."
Ai ngờ Mạnh Tây Châu đặt đứa bé lên cổ:
"Cưỡi ngựa nào."
Đứa bé thật sự hào hứng kêu:
"Mã mã, mã mã."
Phong Tri Ý tức giận vứt cái khăn lau đầu, lao lên:
"Hay lắm, hai cha con các người, giỡn mặt với tôi à?!"
Mạnh Tây Châu cũng không nhịn được cười, vội vàng đặt đứa bé sang một bên, ôm lấy Phong Tri Ý đang lao đến:
"Anh đâu có cách nào, phải thử một con đường khác thôi."
Đứa trẻ ngồi bên cạnh thấy bố mẹ đùa giỡn, mắt sáng lên phấn khích, cũng bò tới, bò lên người Phong Tri Y.
Phong Tri Ý sợ làm bé ngã, vội vàng ôm lấy bé, nằm lên người Mạnh Tây Châu đang cười không ngừng.
Sau đó cả nhà vui đùa, chơi trò xếp hình.
Chơi một lúc, đến khi đứa bé mệt mỏi ngủ thiếp đi, Mạnh Tây Châu mới ôm Phong Tri Ý trong chăn, nhẹ nhàng nói chuyện:
"Hôm nay trên đường về, anh gặp ông nội. Ông ấy nói cuối tuần này nghỉ, mời chúng ta đến ăn cơm."
Phong Tri Ý vỗ nhẹ tay bé, dừng lại một chút, nghiêng đầu về phía sau:
"Vậy anh có nói với ông ấy rằng chúng ta không qua, mà mời ông ấy đến không?"
"Giờ chỉ còn mỗi ông ấy một mình trong nhà họ Phong, anh không đành lòng nói ra."
Thật ra Mạnh Tây Châu sợ Phong Tri Ý không thích.
Phong Tri Ý ngạc nhiên "hả?" một tiếng, sau đó hiểu ra:
"Hứa Lê Hương chưa xuất viện sao?"
Dù trước đây Hứa Lê Hương "thắng lớn", nhưng cũng tự hại không nhỏ.
Phá thai đối với phụ nữ không phải là tổn thương nhỏ, đương nhiên phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng kỹ lưỡng.
Nhưng đã qua một tháng rồi, ngay cả thời gian nằm ổ cũng đã hết, sao cô ta vẫn nằm viện không đi vậy?
Mạnh Tây Châu nói không chắc là thật hay giả:
"Người ngoài đều nói rằng cú ngã đó không chỉ làm cô ta mất con, mà còn làm tổn thương nặng nề, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục."
Bạn cần đăng nhập để bình luận