Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 219: Ha Mai Da Chet (2)

Chuong 219: Ha Mai Da Chet (2)Chuong 219: Ha Mai Da Chet (2)
Phong Tri Ý hơi byu môi, lần đầu tiên của cô là vào tháng ba, hiện tại đã là tháng tư, thời gian cách vừa đúng một tháng, vậy mà anh ấy lại nhớ rõ, thảo nào ngày hôm qua anh ấy lại bắt đầu mang đồ ăn cho cô rồi.
Cô bung dù ra, che ở đỉnh đầu anh giúp anh che mưa.
"Anh xem qua hiện trường chưa? Là ngoài ý muốn hay là có người làm?"
Mạnh Tây Châu giúp cô buộc chặt áo tơi, lại cởi mũ rộng vành ra đội lên cho cô rồi giúp cô buộc dây lưng.
"Tôi không nhìn ra, mưa lớn trôi hết cả dấu vết."
Vừa nói, anh vừa nhìn đôi mắt sáng đen láy trong suốt như ngọc đen của cô.
'Sao vậy, cô nghỉ ngờ có người làm sao?"
Phong Tri Ý khẽ gật đầu.
"Hạ Mai rơi vào hoàn cảnh như vậy, còn chưa từng tự tử. Hơn nữa mấy ngày này trời vẫn luôn mưa, một người phụ nữ mang thai có thể chuyển dạ bất cứ lúc nào như cô ta, sao lại chạy đến một bờ sông vắng vẻ rồi vô tình trượt chân chứ?"
Mạnh Tây Châu suy nghĩ một lúc, cũng gật đầu đồng ý, sau đó anh không yên tâm nói.
"Việc này cô đừng có dây vào, cũng đừng can dự, trái lại cứ xem nó không có liên quan gì tới chúng ta, đứng xem thôi là tốt rồi."
"Có phát hiện ra manh mối gì, cũng đừng nói, vì loại người như Hạ Mai không đáng. Với lại thím Thiệu đang trông mong cháu trai như vậy, nếu bà ta mà tóm được ai thì sẽ vu khống người đó ngay."
Phong Tri Ý trầm ngâm môi lúc, rồi khẽ gật đầu.
Mạnh Tây Châu thấy có một bóng người trong mưa, mơ hồ từ xa đi tới, anh vội vàng thúc giục.
"Cô mau về đi! Đừng để bị nhiễm lạnh. Mấy ngày này, không có chuyện thì đừng ra ngoài."
Phong Tri Ý nhìn anh, vội vàng đưa dù đến.
"Vậy anh cầm dù đi, đừng dầm mưa kẻo cảm."
Hiện tại là đầu tháng tư trời mới bắt đầu mưa, thời tiết vẫn còn se lạnh.
Mạnh Tây Châu nhìn cô mặc áo tơi đội mũ rộng vành, đảm bảo cô không bị mưa tạt rồi trả lời:
"Được."
Sau đó anh đón nhận cây dù, khi người đằng trước cần đến gần nơi này, thì vội vàng đi xa.
Phong Tri Ý mặc trên người chiếc áo tơi vẫn còn vương lại nhiệt độ ấm áp của anh, tim cô có chút ấm áp khó hiểu, cô đứng trong mưa suy nghĩ một chút rồi quyết định trở về chờ tin.
Chuyện này cô quả thật không tiện nhúng tay vào, mà có nhúng tay cũng không có ý nghĩa.
Chuyện của Hạ Mai có lẽ là chuyện lớn nhất ở đại đội Mộng Trang trong những năm gần đây.
Bầu không khí có chút tốt lành, an nhàn trong đại đội đã thay đổi khiến lòng người bàng hoàng, khắp nơi đều có xã viên xì xào bàn tán, còn có cả những người vẫn đang chờ Hạ Mai trả nợ cũng hùng hổ tự nhận mình xui xẻo. Mặc dù mọi người đều nhận thấy sự kì lạ trong chuyện này, nhưng thật sự là Hạ Mai sống quá không được lòng người, hầu như không có lấy một người nào tình nguyện truy cứu, ai cũng muốn bỏ qua cho khỏi phiền phức.
Chỉ có thím Thiệu trông mong cháu trai lâu như vậy, còn thiếu một chút nữa đã bước vào cửa rồi, nhưng trong phút chốc tất cả đã hóa thành hư không, đương nhiên bà ta sẽ không tha thứ, ồn ào cả ngày thì cuối cùng cũng có công an đến điều tra.
Thật ra, đại đội trưởng rất không hi vọng đại đội của mình xảy ra chuyện, ông ta u ám đi cùng công an điều tra trong suốt cả quá trình, có lẻ cơn mưa to đã làm trôi sạch tất cả dấu vết, căn cứ vào phương pháp điều tra trước mắt, hoàn toàn không tra ra được cái gì.
Không có bằng chứng, thì chỉ có thể căn cứ vào quan hệ cá nhân để tra ra đối tượng khả nghi thôi.
Người có thể có ân oán với Hạ Mai rất nhiều, từ xã viên đến hội thanh niên trí thức, toàn bộ đại đội Mộng Trang hầu như có hơn phân nửa số người có ân oán không nhỏ với Hạ Mai, nên đều có thể có động cơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận