Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 228: Lý Yến Hoa Không Ngờ Tới

Chương 228: Lý Yến Hoa Không Ngờ TớiChương 228: Lý Yến Hoa Không Ngờ Tới
"Không ngờ nhìn cô như kiểu tay không thể nhấc, vai không thể nâng mà lại còn rất giỏi nha! Đúng là nhìn người thì không thể chỉ nhìn bề ngoài được."
Phong Tri Ý nhìn cô ta cười nhạt, mặc không biến sắc khoác lác.
"Chắc là do tôi quen rồi."
Mạnh Tây Châu đi sau bọn họ, kìm không được mà nhoẻn miệng cười.
Phong Tri Ý dường như cảm nhận được mà quay đầu lại, âm thầm liếc anh một cái, cảnh cáo anh đừng bán đứng mình.
Bởi vì mưa mà tất cả mọi người đều mặc đồ đi mưa, Lý Yến Hoa không chú ý đến hai người họ lén lút "mắt đi mày lại".
Cô ta chỉ nhìn Phong Tri Ý với ánh mắt ghen tị, Phong Tri Ý rõ ràng là sống rất an nhàn mới có thể dưỡng được dáng người như vậy.
"Đúng là không nhìn ra nha, cô đã quen với việc nặng mà vóc dáng còn có thể xinh đẹp như hoa vậy. Cho dù là hoa được chăm sóc cẩn thận trong nhà kính cũng không đẹp được như cô đâu."
Phong Tri Ý cười không nói gì.
Thấy cô không muốn nhiều lời, Lý Yến Hoa cũng không còn cảm thấy tò mò với việc này nữa, cô ta nhìn màn mưa phiền muộn.
"Việc chuyển đá này không biết còn kéo dài bao lâu đây?"
Nhóm thanh niên trí thức bọn họ đúng là không may, mới tới được vài ngày thì trời bắt đâu mưa, công điểm còn chưa kịp kiếm được bao nhiêu, mà khẩu phần lương thực được đại đội trả trước cũng ăn hết rồi.
Bây giờ vất vả lắm mới được phân công việc sửa chữa này, mặc dù việc mệt đến mức rụng rời nhưng cô ta vẫn hi vọng có thể làm thêm được một vài ngày.
Một nơi để đào đá giống như chỗ của bọn họ, tìm toàn bộ trên núi cũng chỉ có hơn mười chỗ.
Cả một ngày làm việc, đại khái cũng chỉ có hơn một trăm xe. Để có thể lấp được lỗ hổng lớn như vậy trên đê... Phong Tri Ý nhẩm tính một chút.
"Ít nhất cũng phải mất nửa tháng."
Phong Tri Ý ước lượng không sai, dựa vào nỗ lực chung của một nghìn lao động trong đại đội phải đào núi đá cả nửa tháng trời, khó khăn lắm mới có thể lấp kín hoàn toàn lỗ hổng ở miệng đê.
Lúc này, mực nước đã dâng lên cao thêm nửa mét, nếu không phải miệng đê được sửa kịp thời thì nước sông đã tràn ngược vào thôn rồi.
Hơn nữa bây giờ, mưa to chưa có dấu hiệu dừng lại.
Do mực nước sông dâng cao nhanh chóng, mỗi ngày có thể lên tới mười centimet, đại đội trưởng ngày càng cau mày hơn, yêu câu mọi người chuẩn bị cho lũ lụt.
Mặc dù nước sông lớn đã bị chặn lại nhưng nước ở các sông, suối, rãnh nhỏ phía sau thôn thì đã đầy từ một tuần trước.
Hiện tại, toàn bộ đồng ruộng, hoa màu bên ngoài thôn đều đã bị nhấn chìm, khắp nơi là đại dương mênh mông. Cả thôn giống như một hòn đảo cô độc được bao quanh bởi nước. Ngay cả những ngôi nhà ở vị trí tương đối thấp trong thôn cũng bắt đầu có nước vào nhà.
Vì vậy, vừa chặn xong miệng đê, Phong Tri Ý đã cùng bác Bành vội vàng mang lương thực lên chỗ cao, giữa mái nhà và xà nhà sẽ có một không gian hình tam giác giống như một căn gác xép thu nhỏ.
Bình thường các gia đình sẽ kê những tấm gỗ lên xà nhà để làm nơi chứa đồ, gia đình bác Bành cũng vậy.
Chỉ có điều ba người họ không khỏe lắm, xà nhà lại cao nên bọn họ di chuyển từng chút một, phải hai ba ngày mới xếp xong hết lương thực.
Đây là lương thực của họ suốt cả năm, nếu bị nước lũ cuốn trôi thì họ sẽ không có gì để ăn.
Cũng may nhà bác Bành nằm trên một khu đất tương đối cao, chỉ cần đê đập không bị đổ, và nước sông không làm vỡ đê thì nước ở các con suối và sông sau thôn cho dù mưa to thêm hai tháng nữa cũng sẽ không thể tràn vào đây được.
Sau khi giải quyết nỗi lo lắng của mình, Phong Tri Ý chạy đến xem phần lỗ hổng của con đê bị chặn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận