Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 135: Không Tha Thứ

Chương 135: Không Tha ThứChương 135: Không Tha Thứ
Phong Tri Ý đưa mắt nhìn cô ta, trong đôi mắt cô đầy trào phúng và lạnh lùng, khóe miệng cong lên mia mai:
"Cô lấy đâu ra ảo tưởng rằng tôi sẽ lấy ơn báo oán?"
"Cô, cô..."
Hạ Mai ngẩn người, nếu nói trước đây cô ta còn lòng dạ hẹp hòi, muốn dùng dư luận ép Phong Tri Ý phải nghe lời, thì sau khi nhìn thấy rõ sự lạnh lùng trong đôi mắt cô thì cô ta mới thực sự sốt ruột, vội vàng nhào lên:
"Không! Cô không thể như vậy! Trân Tố Tố, cô không thể thấy chết mà không cứu! Chúng ta dù gì cũng cùng là thanh niên trí thức mài”
Phong Tri Ý tránh đi đúng lúc:
"Chưa nói đến chuyện tôi vốn không thể chữa được bệnh trên người cô, dù làm được, tôi tuyệt cũng sẽ không chữa giúp cô."
"Cô đã quên tôi cảnh báo cô thế nào rồi à? Nếu còn có lần tiếp theo, ở chỗ tôi đây, ngay cả cơ hội nhận sai sám hối cô cũng không có đâu."
Nói xong, cô không quan tâm đến cô ta nữa, mà chuyển sang phía Đại đội trưởng:
"Đại đội trưởng, được chứ? Nếu ngài không nhận báo cáo thì mai tôi sẽ lên thị trấn."
Thấy vậy, thím Thiệu vẫn luôn trốn trong đám người xem Hạ Mai có lừa bịp được Phong Tri Ý hay không, mà thấy cô không chỉ không nhượng bộ còn kiên trì muốn báo cáo Hạ Mai, bà ta vội nhảy ra:
"Cái con đĩ ti tiện này! Tao vừa không để ý một cái là mày chạy ngay ra ngoài thế à? Mau về nấu cơm và cho gà ăn cho taol"
Nói xong, ngay lúc Hạ Mai thảm thiết kêu 'ối ối”, bà ta túm tóc Hạ Mai, hung hăng kéo cô ta đi.
Mọi người mới vừa rồi còn thương hại cô ta vội tránh ra, trơ mắt nhìn Hạ Mai bị ngược đãi mà không làm gì, thần sắc chết lặng, lạnh lùng, thậm chí còn có chút hả hê khi thấy người gặp họa.
Phong Tri Ý thấy vậy thì cười giễu cợt, họ dám đến khuyên cô phải lương thiện, lại không dám chỉ trích thím Thiệu lấy một câu.
Đại đội trưởng tram mặc nhìn thím Thiệu kéo Hạ Mai đi xa, ông ta thu hồi ánh mắt lại bảo mọi người giải tán rồi mới nhìn về phía Phong Tri Ý:
"Hạ Mai trộm gì của cô vậy?”
"Không có."
Phong Tri Ý hơi nhíu mày, cô đoán được Đại đội trưởng muốn nói gì:
“Tôi phát hiện đúng lúc, cô ta không thực hiện được hành vi."
Đại đội trưởng khẽ gật đầu:
"Báo cáo là chính sách bên trên cho phép mà khích lệ, chuyện này cô không báo cáo được cô ta. Về phần ăn cắp, cô ta không lấy được của cô thứ gì, vậy không phán được tội, cùng lắm là nhốt mười ngày nửa tháng."
"Với tình huống của cô ta bây giờ, đồn cảnh sát chắc sẽ không bằng lòng giam cô ta lại đâu." Nói đến đây, Đại đội trưởng hơi ngừng lại, khuyên cô:
"Thế nên, cô báo cáo cô ta không có ý nghĩa gì, mất công lăn qua lăn lại thì không bằng bỏ qua đi."
"Nữ thanh niên trí thức các cô nếu cứ qua lại chỗ cảnh sát thì thanh danh cũng không được tốt lắm."
Ở thời đại này mọi người rất bài xích qua lại với cảnh sát, Đại đội trưởng cũng không ngoại lệ.
Trong mắt ông ta thì việc này hoàn toàn không cần thiết.
"Tôi biết."
Phong Tri Ý đương nhiên hiểu rõ thời đại này luật pháp và chính sách sẽ trừng phạt Hạ Mai không đến nơi đến chốn:
"Nhưng tôi vẫn phải báo cáo."
Cô không chỉ là để trừng phạt Hạ Mai mà còn là bày ra chút thái độ để người trong cả đại đội nhìn, tránh cho sau này cảm thấy cô tốt tính, ai cũng có thể bắt nạt.
Cô có thể khoan dung với đại chúng nghèo khổ, nhưng không thể dung túng cho tật xấu bắt nạt kẻ yếu, khinh hiền sợ ác.
Đại đội trưởng thấy cô không nghe lời khuyên, hờn giận nhíu mày:
"Cô làm vậy thực sự không cần thiết. Làm chậm trễ việc, lại không có ý nghĩa gì, Hạ Mai cũng không đền bù được tổn thất cho cô."
Bạn cần đăng nhập để bình luận