Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 114: Lao Thu Truong

Chuong 114: Lao Thu TruongChuong 114: Lao Thu Truong
Phong Tri Ý dịu dàng cười khẽ:
"Thủ trưởng, cháu đã đến đây rồi, hay là ông để cháu thử xem? Cũng không uổng công cháu ngàn dặm xa xôi mà chạy tới đây một chuyến, đúng không ạ?"
Lão thủ trưởng nhìn Phong Tri Ý, một đứa trẻ như vậy mà thong dong khí độ bình tĩnh như thế, hơn nữa lời nói cử chỉ không kiêu ngạo không xu nịnh.
Ông nhất thời có chút tán thưởng cùng kinh ngạc, giống như dung túng trẻ nhỏ đùa giỡn cười gật đầu:
"Được! Bạn nhỏ muốn thử như thế nào?"
Phong Tri Ý giơ tay lên:
"Ông đưa cổ tay cho cháu là được ạ."
Lão thủ trưởng cười ha hả vươn tay:
"Cháu còn nhỏ tuổi, thật sự biết đông y sao?"
Phong Tri Ý đặt ngón tay lên mạch tượng của ông cụ:
"Thuộc hạ của ông nếu không nghe được tin tức chính xác sao có thể đưa cháu đến trước mặt ông được chứ?"
Lão thủ trưởng vui vẻ cười ha ha:
"Cho nên, thuật châm cứu có thể cứu sống người chết của cháu là thật à?"
Ở trước mặt một số người có năng lực siêu lớn, kẻ tự cho mình là thông minh mà giấu diếm thì không có ý nghĩa gì.
Bọn họ không bao giờ tin từ một phía, chỉ căn cứ vào điều tra thực tế để phán đoán đúng sai.
Cho nên, Phong Tri Ý không nói gì, chỉ "suyt" một tiếng:
"Chuyện này, xin thủ trưởng giúp cháu không lan truyền, không phóng đại, không truyền tin đồn."
Lão thủ trưởng hứng thú cười khẽ gật đầu, cảm thấy đứa trẻ này nói chuyện thật đúng là từng chữ như châu ngọc, lại ngắn gọn ý sâu.
Phần năng lực tu dưỡng lực này, không phải người bình thường có thể luyện thành, điều này làm cho ông không khỏi tò mò:
"Cháu đã có bản lĩnh này, vì sao còn muốn về nông thôn chen chúc?"
"Không nhất định phải làm cái mình biết đúng không ạ?"
Phong Tri Ý phản đối, thẳng thắn nói luôn:
"Nguyên nhân căn bản nhất là, cháu thật sự không có một trái tim cứu người."
Nói xong, Phong Tri Ý giống như ngây thơ ngây thơ nghiêng đầu:
"Không có một trái tim cống hiến vĩ đại cao thượng, không làm một người hiền lành, chắc là không phạm pháp chứ ạ?”
Lão thủ trưởng giật mình, lập tức gật gật đầu:
"Quả thật không phạm pháp." Chỉ là, tư tưởng của đứa nhỏ này sao lại có chút nổi loạn, vừa chính vừa tà?
Trái tim của người lớn tuổi làm cho ông nhịn không được muốn dẫn đứa nhỏ đi đường chính đạo.
Nhưng vừa định mở miệng, ông lại nhìn thấy đứa nhỏ này cười khanh khách nhìn ông.
Đôi mắt trong suốt thấy đáy kia, dường như có thể nhìn thấu lòng người, làm cho lời nói của ông đến bên miệng đều tự dưng biến mất.
Ngay lập tức trong lòng ông có chút phức tạp:
"Cháu khá là thẳng thắn."
Sau tất cả, rất ít người dám thẳng thắn nói rằng họ không muốn cống hiến cho đất nước của mình, không muốn phục vụ nhân dân.
Điều này rất dễ bị đội tất cả các loại mũ chết người.
Phong Tri Ý không thèm để ý cười cười, thu tay lại:
"Đúng là giai đoạn cuối, tế bào ung thư đã lan rộng và di căn ra xa, không có cách nào thông qua phẫu thuật trị tận gốc, nhưng lại có thể dùng châm cứu xua tan từng chút một."
Lão thủ trưởng không có kinh ngạc, chỉ là vẻ ngoài bình thản có chút ngạc nhiên:
"Cháu thật sự biết chữa sao?"
Không phải ông không muốn tin, lúc mới phát hiện, ông đã đến Bắc Kinh, Thượng Hải và các bệnh viện lớn khác, còn đi nước ngoài xem qua, nhưng vô dụng.
Nhìn đứa trẻ ở trước mắt còn chưa trưởng thành, điều này làm cho ông không biết phải tin tưởng như thế nào?
"Bảy phần chắc chắn ạ."
Ngàn năm sau mạt thế, zombie toàn thân thối rữa còn có thể sống lại, ung thư sớm đã không còn là bệnh nan y gì nữa.
Nhưng Phong Tri Ý cũng không nói hết:
"Chỉ là thời gian sẽ lâu hơn một chút."
Lão thủ trưởng vẫn bình tĩnh như cũ, giọng nói bình thản:
"Phải mất bao lâu? Bác sĩ nói ông chỉ có ít hơn bốn tháng nữa."
"Đại khái ba tháng ạ.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận