Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 216: Nữ Thanh Niên Trí Thức Mới

Chương 216: Nữ Thanh Niên Trí Thức MớiChương 216: Nữ Thanh Niên Trí Thức Mới
"Những loại rau dại, nấm, măng này đều có thể tìm thấy ở trong núi và ngoài đồng, không phải bảo bối, cô ta cần phải giấu đi sao? Người này đúng là không biết điều."
Phong Tri Ý không bình luận, Hàn Chiêu Đệ nhìn là biết xuất thân từ một gia đình nghèo.
Trông cô ta cũng đen sạm và gây gò, có lẽ từ nhỏ cô ta chưa được ăn món gì ngon nên đặc biệt chú ý đến điều đó.
"Có điều cô ta cũng không còn giấu nữa."
Chu Mạn Mạn nói thêm:
"Hạ Mai nghe nói có người mới đến nên chạy đến ký túc xá thanh niên trí thức xem có của hời gì không."
"Nhưng đám người Phạm Khải Minh lập tức khóa thùng lương thực lại, Hạ Mai cướp đi phân của Hàn Chiêu Đệ, khiến cô ta tức đến phát khóc."
Phong Tri Ý nghe vậy thì khế nhíu mày, vừa làm việc vừa chớp mắt hỏi Chu Mạn Mạn:
"Sao cô biết rõ như vậy? Không phải cô đã chuyển đi rồi sao?"
"Không phải tôi còn chưa dọn đồ sao?"
Chu Mạn Mạn có vẻ không được tự nhiên:
"Tôi vừa quay lại lấy đồ thì bắt gặp."
Thực ra, khi nghe tin có người mới đến, cô ta đã chạy về xem có tiệc chào mừng không.
Dù sao, cô ta cũng không được ăn thứ gì tử tế trong nhiều ngày rồi.
Cô hiếm khi tìm được rau rừng tươi, măng và nấm từ trên núi. Cũng không có thời gian đi tìm, càng không muốn chui vào bụi gai cực khổ bới ra để tìm.
Nói đến đây, Chu Mạn Mạn nhớ tới hỏi:
"Đúng rồi, ba bữa một ngày cô ăn gì ở nhà bác Bành vậy? Mấy ngày nay ở nhà chị Chu Tam, mỗi bữa ăn hầu như đều là cháo khoai lang gạo lứt, lại không có nước."
An vào mặt tôi trở nên vàng vọt. Tôi cảm thấy không bằng như ăn cơm với mọi người trong điểm thanh niên trí thức!"
Lúc trước cô ta vì thấy Phong Tri Ý có khuôn mặt mịn màng, trắng trẻo và hồng hào nên mới chạy tới nhà xã viên kết nhóm.
Cô ta nghĩ nước và đất ở đây nuôi dưỡng con người, và nếu cô ta ăn uống như người dân địa phương thì làn da sẽ đẹp như ngọc và tuyết.
Phong Tri Ý không nói rõ ràng:
"Bác Bành nấu gì tôi cũng ăn, không kén ăn. Tôi thường ăn cháo khoai lang."
Chí ít, đó là bữa sáng hàng ngày và thỉnh thoảng vào ban đêm.
Nhưng Chu Mạn Mạn tới hỏi thăm đồ ăn của cô, làm sao cô ta có thể bỏ qua được:
"Ngoài cháo khoai lang ra cô còn ăn gì nữa? Bình thường cô ăn những món gì? Đồ ăn có cho mỡ vào không? Có thịt không? Có bao nhiêu? Mỗi tháng cô có được ăn cơm và mì không?" Phong Tri Ý bất đắc dĩ nói:
"Rau đều được trồng trong thửa ruộng, hãy quên thịt đi. Gia đình các xã viên quanh năm không kiếm được nhiều tiền, làm sao có đủ tiền mua thịt? Muốn ăn thịt thì cứ việc tự mình mua đi!"
"Mua thịt ăn cùng bọn họ á?"
Chu Mạn Mạn đột nhiên bíu môi không vui:
"Một miệng của tôi sao có thể ăn nhiều hơn ba miệng của bọn họ được? Đây chẳng phải là thiệt sao?"
Phong Tri Ý không nói gì, cùng nhau ăn cơm, khẳng định phải nghĩ đến điểm này.
Chu Mạn Mạn lại hỏi:
"Vậy cô bình thường mua thịt về ăn cùng bác Bành và những người khác à?"
Phong Tri Ý khẽ lắc đầu:
"Không, tôi chưa mua gì cả. Chỉ là trong nhà thỉnh thoảng sẽ gửi đến thịt khô, lạp xưởng và vài thứ qua đây."
Kể từ ngày Quốc khánh năm ngoái, hầu như tháng nào lão thủ trưởng cũng gửi cho cô một thứ gì đó.
Thực phẩm, quần áo mỗi lần đều đầy đủ. Ông ấy biết chắc chắn cô không thiếu phiếu tiền nên không đưa thêm.
Chu Mạn Mạn nghe vậy trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ: "Gia đình cô đối xử với cô tốt thật đấy!"
Phong Tri Ý mỉm cười và không nói gì, lão thủ trưởng đối xử với cô không tệ, nhưng cô luôn trả lại bằng đồ hoang dã tươi từ trên núi.
Chẳng hạn như nấm, măng, gà lôi, thuốc bổ được cô đặc biệt điều chế cho lão thủ trưởng.
"Vậy cô lấy đồ ăn gia đình gửi cho ra ăn cùng bác Bành và những người khác sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận