Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 280: Gặp Lại Tô Vọng Đình

Chương 280: Gặp Lại Tô Vọng ĐìnhChương 280: Gặp Lại Tô Vọng Đình
Tô Vọng Đình ngẩn người, anh ta chưa từng thấy cô cười chân thực như thế, động lòng người như thế.
Trong lòng anh ta bỗng dưng tuôn ra một cảm giác ghen tuông mãnh liệt, anh ta chuyển mắt nhìn về phía người đàn ông đã làm cho cô tươi cười, người đó đẹp trai kiên định, khuôn mặt sắc sảo như tranh thủy mặc, vừa trầm ổn lại cao quý.
Một cảm giác bị đe dọa mạnh mẽ sinh ra, Tô Vọng Đình mấp máy môi, hai tay lén nắm chặt, anh ta kiềm chế cảm xúc của mình, khẽ gật đầu với Phong Tri Ý.
"Tôi đi nấu nước nóng."
Phong Tri Ý tùy tiện gật đầu đáp lại, sau đó lại quay đầu nói chuyện với Mạnh Tây Châu.
Tô Vọng Đình nhìn thấy, anh ta kìm chế lại cảm giác mất mát to lớn, bước nhanh rời đi.
Người kia là ai? Tại sao cho đến bây giờ anh ta chưa từng gặp qua?
Nhìn vẻ bề ngoài, khí chất không hề kém hơn anh ta, thậm chí còn hơn.
Nhìn hai người thân thiết tự nhiên như vậy, chẳng lẽ lại là người yêu? Nhưng mà, chưa nghe nói cô ấy có người yêu bao giờ!
Viên cảnh vệ bên cạnh hộ tống anh ta, thấy vẻ mặt đau khổ tủi thân như thể sắp òa khóc của Tô Vọng Đình, thì anh ta nghĩ ngợi một lúc mới mở miệng an ủi.
"Người kia cũng là một thành viên của đại đội Mộng Trang, hơn nữa xuất thân của hắn ta cũng không tốt.
'Sao?I"
Tô Vọng Đình chợt dừng bước.
"Là ai? Đại đội Mộng Trang sao? Người nào?"
Ngoại trừ ngay từ đầu, anh ta đã muốn tiếp cận Phong Tri Ý, có đến đại đội Mộng Trang vài lần, tiếp xúc với mấy xã viên và bác Bành một chút thì thật ra, người ở đại đội Mộng Trang, phần lớn anh ta đều không quen biết.
Viên cảnh vệ giới thiệu sơ lược một chút vê xuất thân của Mạnh Tây Châu.
"... Cho nên, hắn ta không có khả năng cạnh tranh đâu, ngài đừng đau lòng nữa."
Bất chợt, Tô Vọng Đình cảm thấy ngượng ngùng do bị vạch trần, anh ta mạnh miệng nói.
"Ai, ai đau lòng chứ! Tôi, tôi chỉ là không thoải mái mà thôi. Cô ấy còn không thèm cười với tôi, nhưng lại đối xử với một tên nhóc con địa chủ tốt như vậy!"
Nói đến đây, anh ta vừa chua xót, vừa nghi ngờ.
"Sao cô ấy có thể tiếp xúc qua lại với một thằng nhóc con của địa chủ chứ? Lại còn ngồi cùng xe lửa với hắn ta? Thằng nhóc địa chủ kia đi Bắc Kinh làm gì? Sao hắn lại có thư giới thiệu của đại đội?"
Viên cảnh vệ hộ tống anh ta từ lâu đã không ghé qua đại đội Mộng Trang, anh ta đối với một đống lớn vấn đề này đều không biết gì.
"Tôi cũng không biết."
Tô Vọng Đình nhíu mày lo lắng. "Trở vê anh điều tra thêm đi. Thằng nhóc địa chủ kia nhìn qua không giống người đơn giản, thanh niên trí thức Trần lương thiện, nói không chừng chỉ là đồng cảm cho cảnh ngộ của hắn, nên đối xử với hắn mới có chút chiếu cố như bạn bè, đừng để cho hắn ta lừa gạt."
Viên cảnh vệ khẽ gật đầu.
"Được."
Tâm trạng Tô Vọng Đình lúc này mới được nới lỏng, anh ta ổn định tinh thần, điều chỉnh cảm xúc một chút rồi mới mang nước về.
Anh ta vừa trở về đã thấy Phong Tri Ý thanh thản, lười biếng ngồi tựa lên giường, đắp chăn, vừa đọc sách vừa ăn trái cây, lại còn vừa nói chuyện câu được câu không với Mạnh Tây Châu.
Mà Mạnh Tây Châu, thì ngồi cạnh giường cô, vừa nói chuyện với cô, vừa tách hạt thông đặt vào trong bát sứ để cô ăn.
Vẻ mặt Mạnh Tây Châu rất dịu dàng, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
Hai người gần gũi ấm áp như thể họ là một cặp vợ chồng sonl
Không đúng! Dù là vợ chồng son cũng không dính lấy nhau như thết Làm cho anh ta có muốn nói xen vào, cũng cảm thấy là đang làm phiền họ!
Tô Vọng Đình cảm thấy gân như không thở nổi, mà cảm xúc lại rối loạn, anh ta hít vào một hơi thật sâu, mới miễn cưỡng nở nụ cười đi lên phía trước, quen thuộc cười tự nhiên, hỏi Phong Tri Ý.
"Cô đang đọc sách gì vậy?"
Thằng nhóc địa chủ kia chưa từng được đi học, chắc là không có học thức.
Tuy rằng văn hóa anh ta cũng không ra gì, nhưng mà ít ra cũng tốt nghiệp trung học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận