Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 261: Đi Thăm Ông Nội

Chương 261: Đi Thăm Ông NộiChương 261: Đi Thăm Ông Nội
Phong Tri Ý suy nghĩ một chút thấy cũng có lý, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, coi như du lịch miễn phí do nhà nước tài trợ, đi xem phong cảnh, con người ngày xưa ở các nơi như thế nào.
Nhưng ai mà biết, vừa đi cái thì đã hai tháng, đến cuối tháng chín, mới đi hết các nơi bị nạn lũ lụt trên cả nước và trở vê.
Vừa về đến cửa, đã thấy ông thủ trưởng đang vội vàng gọi điện thoại, quay đầu nhìn thấy cô, lập tức gác lại điện thoại vội vàng đi tới.
"Cháu gái trở về thật đúng lúc, ông đang định gọi cho cháu. Ông của cháu đã xảy ra chuyện rồi."
Phong Tri Ý đang muốn đặt hành lý xuống, giương mắt nhìn, hơi giật mình hỏi:
"Ông của cháu?"
"Đúng vậy."
Ông thủ trưởng lập tức dặn cấp dưới chuẩn bị xe, mang hành lý ra xe đồng thời nói với cô:
"Ông mới vừa nhận được điện thoại, nói ông của cháu thân thể không tốt, mới đưa vào bệnh viện. Chúng ta hãy đi trước, ông đang nghĩ cách lấy quyền thăm hỏi cho cháu. Cháu nhanh đi xem, đừng để sau lại tiếc nuối."
Ông là người thân duy nhất đối xử tốt với chủ nhân của cơ thể này. Phong Tri Ý lập tức gật đầu.
"Vâng."
Ông thủ trưởng thấy cô vừa trở về còn vương bụi bặm trên người thì nói:
"Hiện tại cách thời gian xe lửa đi thành phố còn ba giờ nữa, cháu mau về phòng tắm rửa một chút, hai giờ sau chúng ta ngồi xe lửa đi suốt đêm."
Đây dù sao cũng là việc cá nhân, có gấp mấy đi nữa cũng không thể thiên vị lấy máy bay sử dụng được.
"Vâng."
Phong Tri Ý lập tức lên lầu về phòng, khóa trái cửa, vào phòng vệ sinh, sau đó đi vào không gian hỏi AI.
"Trong sách có nói ông của nguyên thân này sẽ xảy ra chuyện gì không? Có nguy hiểm tính mạng không?”
"Tôi không biết thưa chủ nhân."
AI vội vàng quét qua cả quyển sách.
"Sách này từ đầu tới cuối, không thấy ông của nguyên thân xuất hiện. Chỉ nói nam chính giúp nữ chính tra được thân thế của nguyên chủ, mới nhắc tới một câu là ông của nguyên chủ là một vị tướng quân khai quốc tiếng tăm lừng lẫy."
"Sau đó nam nữ chính đi tìm nhà họ Phong, cũng chỉ có cha mẹ của nguyên thân ở đó, không gặp ông của nguyên thân, sau này không nhắc đến nữa, hình như là đã chết."
Phong Tri Ý nhíu mày, chắc không phải là lần này đấy chứ?
Cô vội vàng tắm rửa ăn cơm, thu dọn hành lý, cũng lợi dụng sự chênh lệch thời gian để nghỉ ngơi một phen, sau đó đi ra ngoài theo ông thủ trưởng đến trạm xe lửa, đi thẳng đến thủ đô.
Cũng may từ tỉnh thành đến thủ đô cũng không quá xa, giữa trưa ngày hôm sau là đến. Quyên thăm hỏi đã được người ta đưa tới, ông thủ trưởng đưa cô theo, ngụy trang cô thành trợ lý, đi thẳng đến bệnh viện.
Phong Tri Ý nhìn ông thủ trưởng đi thăm hỏi, đều qua mỗi tầng đều phải kiểm tra.
Chờ sau khi thông qua, đi đến phòng bệnh cô mới nhỏ giọng hỏi:
"Chuyện này có ảnh hưởng gì đến ông không ạ?"
Ông thủ trưởng cười sảng khoái:
"Không đâu, cháu yên tâm đi. Ông chỉ đi gặp đồng đội cũ đang hấp hối, nếu ngay cả chuyện này cũng không được thông qua, thì bọn họ có còn có tình người sao?”
Nói xong, ông đẩy cửa phòng bệnh bước vào.
Hấp hối sắp chết sao? Đôi mắt Phong Tri Ý cụp xuống, cùng đi vào.
Vừa đi vào, AI bật máy quét một lần.
"Chủ nhân, không có bất kỳ thiết bị theo dõi, giám sát nào, cũng không có thiết bị phòng ngự hay công kích nào, ngài có thể yên tâm làm việc mình muốn."
Khóe miệng Phong Tri Ý hơi bĩu ra, giọng nói của AI làm cho cô cảm giác mình giống như đang đi cướp ngục hay cướp pháp trường vậy.
Ông thủ trưởng không hề khách sáo vỗ vỗ trên giường bệnh của bệnh nhân.
"Lão già này! Lão điên! Mau tỉnh lại! Kẻ thù của ông đến nhìn ông sắp chết mà cười đây này! Ông còn không mau tức giận đến sống lại đi?"
Phong Tri Ý: "..."
Ánh mắt cô chuyển qua giường bệnh, bệnh nhân trên giường bệnh giống như một ông cụ bình thường, mái tóc điểm hoa râm, nếp nhăn cũng không có nhiều.
Nhưng cũng có thể vì gần đất xa trời, nếp nhăn trên mặt rất sâu, khiến khuôn mặt lộ ra có nét sắc bén, nghiêm nghị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận