Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 249: Cung Cấp Lương Thực Cứu Trợ

Chương 249: Cung Cấp Lương Thực Cứu TrợChương 249: Cung Cấp Lương Thực Cứu Trợ
Đợi Mạnh Tây Châu đi xa, cô lập tức vào trong không gian lấy ra một máy trinh sát nhỏ giống con côn trùng có cánh, rồi dặn dò AI:
"Đi lấy thông tin tình hình hiện tại của cả nước truyền lại cho ta."
AI lập tức đau xót.
"Chạy một vòng cả nước phải tiêu hao ít nhất một khối đá năng lượng. Chủ nhân, đá năng lượng của chúng ta không còn nhiều đâu."
"Không vấn đề gì."
Phong Tri Ý không hề đau lòng, dù sao thì đá năng lượng ở đây, có khi cả đời không cần dùng đến một lần.
"Thuận tiện đem địa chỉ của kho lương quốc gia ở cả nước, cùng với tình hình phòng lũ về đây cho ta."
AI nghe xong lập tức hiểu:
"Chủ nhân, ngài muốn đem lương thực trong không gian lén lút nộp cho nhà nước ạ?"
"Đúng vậy."
Phong Tri Ý tỉnh bơ.
"Dù sao nhiều lương thực chất đống trong không gian cũng không dùng được, chẳng thà tận dụng để hóa giải tình hình cấp bách hiện tại đi đã"
Thiên tai cũng không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là tai họa do con người tạo ra.
Nhưng tất cả đều có cùng nguyên nhân là nghèo, đói. Chỉ khi giải quyết được nguyên nhân của tai họa, thì rất nhiều chuyện cũng sẽ giải quyết dễ dàng.
Hơn nữa với kho lương dồi dào, ở trong nhiều vấn đề, quốc gia đều sẽ bớt gánh nặng hơn nhiều.
"Vậy ngài cũng đừng lén lút đưa cho họ."
AI không nhịn được nói.
"Ngài đường đường chính chính đưa cho nhà nước, đổi lại có thể được nhiều lợi ích và địa vị."
"Ta đâu cần lợi ích gì?"
Phong Tri Ý không đồng ý.
"Hiện tại đất nước đang còn nghèo đói, rất nhiều việc đang chờ hoàn thành, có thể lấy được ra cái gì?"
"Danh lợi cùng địa vị, đời trước ta còn chưa hưởng thụ đủ sao? Cái đó cũng là thêm gánh nặng mà thôi. Rồi lại nói, ta cũng không giải thích được nguồn gốc của số lương thực này, đừng để chuyện lương thực gây rắc rối cho ta."
"Vậy các kho lương cả nước tự nhiên có nhiều thêm lương thực như vậy, phía trên nhất định sẽ cảm thấy kỳ lạ chứ?"
AI lo lắng.
"Họ sẽ không điều tra kỹ chứ?"
"Họ điều tra thì cứ điều tra thôi."
Phong Tri Ý không lo lắng chút nào, cô trốn ở đây nơi rừng sâu núi cao hoang vu hẻo lánh, bản thân cũng không phải đặc biệt nổi trội, ai sẽ đem nghi ngờ đặt lên người cô? Cho nên cô rất chắc chắn.
"Dù sao có điều tra cũng không điều tra đến ta."
Suy cho cùng, phương tiện khoa học kỹ thuật bây giờ còn lạc hậu lắm.
"Được."
AI khởi động máy trinh sát, chớp mắt bọ máy "vèo" một cái, hướng vào trong bau trời rồi biến mất không thấy gì nữa.
"Tối hôm qua lúc ngài sai hệ thống chuẩn bị máy phi hành cá nhân, thật ra là đã có dự định này rồi đúng không?”
"Đúng."
Phong Tri Ý hơi nhíu mày.
"Nghe Mạnh Tây Châu nói lương thực trong doanh trại quân đội không đủ cho mười ngày, chắc hẳn tình hình các khu vực khác cũng không khác mấy, phải nhanh chóng để quốc gia có lương thực cứu trợ thiên tai đưa xuống các nơi."
"Vậy tối nay chúng ta phải đi sao?"
AI hỏi, bởi vì bọ máy quét rada cả nước một lần, không dùng đến nửa ngày.
Phát hiện ra Mạnh Tây Châu gần về tới, Phong Tri Ý nhẹ nhàng nói:
"ừ"
"Việc này không thể chậm trễ."
Gần tối, ăn xong cơm, Phong Tri Ý mượn cớ lều cỏ quá chật chội, cô muốn sang bên chỗ bác Bành để ngủ.
Các nữ thanh niên trí thức cũng không cảm thấy lạ, bởi vì diện tích trong lầu cỏ quả thật quá chật chội, bọn họ buổi tối lật người cũng khó.
Mà phía bên kia, tuy rằng nhiều người ồn ào, nhưng không gian so với bên này khá hơn một chút.
Hơn nữa, Phong Tri Ý nếu như đi nơi khác ngủ, vị trí trống ra, cũng có thể khiến bọn họ ngủ được thoải mái hơn chút, hiển nhiên vui vẻ không hỏi nhiều.
Bằng không nằm nguyên một tư thế đến sáng, ngủ được nhưng toàn thân đau buốt, ai cũng không thoải mái.
Trao đổi xong với đội thanh niên trí thức, Phong Tri Ý nhân lúc giờ cơm tối, trong doanh trại quân đội người đến người đi, ra ra vào vào, náo nhiệt lộn xộn thì lang lặng biến mất vào trong núi sâu, sau đó lại vào không gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận