Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 680: Song Thai

Chuong 680: Song ThaiChuong 680: Song Thai
"Rồi trên núi lại gặp Đại Bạch, có xích mích với nhà họ Vương, em quên mất chuyện này luôn. Sau 24 giờ, uống thuốc cũng không còn tác dụng, em bé đã thành hình rồi."
"Không sao, không sao...
Mạnh Tây Châu nghe giọng cô có chút hối hận, anh vội vàng lăn ra khỏi giường, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng an ủi:
"Có thai thì có thai, em đừng buồn, bé trong bụng sẽ cảm nhận được đấy."
Phong Tri Ý lăn người đè lên anh trong tiếng hét "đừng động mạnh" của anh.
"Vậy anh có vui không?”
Dù sao, anh vẫn luôn kiên quyết không muốn có thêm con lúc này, nhưng bây giờ do sự bất cẩn của cô đã dẫn đến tình huống này.
"Dĩ nhiên là anh vui rôi!"
Mạnh Tây Châu ôm cô, có lẽ lúc đầu quá bất ngờ, niềm vui đến chậm một chút, nhưng rồi cảm giác hạnh phúc đã tràn ngập trong anh, anh ôn tồn hôn cô:
"Đứa bé này đã tìm đến chúng ta dù chúng ta cố gắng ngăn cản, điều này cho thấy nó có duyên với chúng ta, tất nhiên anh rất vui."
Nói xong, anh nhìn cô với vẻ quan tâm:
"Vậy em có vui không?”
Phong Tri Ý thấy anh không để tâm, cô yên tâm gật đầu:
"Ừm. Em hy vọng có thể là con gái, hoặc ít nhất một trong số chúng là con gái."
"Nếu không, sau vài năm kế hoạch hóa gia đình, chúng ta không thể sinh nữa."
"Một trong số chúng?"
Mạnh Tây Châu nghe xong ngạc nhiên:
"Em yêu, trong bụng em có bao nhiêu em bé vậy?”
"Phong Tri Ý làm dấu hai ngón tay.
Mạnh Tây Châu: ”... Sinh đôi?"
"Ừm."
Phong Tri Ý gật đầu, sau đó dùng hai tay kéo má anh:
"Cái biểu cảm của anh là sao vậy? Vừa nãy còn nói vui mừng mà."
"Không không."
Mạnh Tây Châu vội vàng giải thích:
"Anh chỉ... hơi bất ngờ và không biết phải làm sao, cảm thấy trách nhiệm nặng nề hơn."
"Ngày mai anh sẽ đi đến huyện để gọi điện cho ông thủ trưởng, hủy bỏ mọi công việc, ở nhà chăm sóc em và các con.'
"Không cần đâu anh." Phong Tri Ý không đồng ý:
"Bây giờ mới hai tháng mà thôi, chẳng thấy gì cả, anh không cần phải xin nghỉ để chăm sóc đặc biệt, em có thể tự chăm sóc bản thân."
"Không được!"
Mạnh Tây Châu nghiêm túc từ chối:
"Em bụng to mà không có ai bên cạnh chăm sóc, nếu ngã xuống còn không có ai đỡ em dậy."
"Hơn nữa, con còn quá nhỏ, cần người chăm sóc, em làm sao chăm sóc hết được?"
"Nhưng bây giờ còn sớm mài!"
Phong Tri Ý sờ sờ bụng phẳng của mình:
"Em không cảm thấy mệt mỏi hay khó chịu gì cả. Lần trước em mang thai cũng chẳng có gì khó chịu cả, không phải luôn rất tốt sao?"
"Đợi khi bụng lớn hơn, em di chuyển không tiện nữa, thì anh hãy ở nhà chăm sóc em. Nếu không thì ba đứa nhóc kia, anh không cần kiếm tiên mua sữa sao?"
Mạnh Tây Châu: "... Đừng lo, không để chúng đói đâu."
"Chỉ không để chúng đói thôi sao? Không chỉ cần nuôi chúng lớn, chúng còn phải đi học đó."
Phong Tri Ý đếm ngón tay:
"Tiểu học, trung học, đại học, có thể còn có sở thích tốn kém, hoặc thậm chí đi học cao học, tiến sĩ gì đó."
"Sau khi tốt nghiệp, anh còn phải mua xe, mua nhà, cưới vợ cho chúng nữa, không tích lũy tài sản làm sao được?”
Mạnh Tây Châu nghe và cười nhẹ, vùi đầu vào cổ cô:
"Được được, anh nghe theo em.”
Nói xong, anh cúi xuống nhìn bụng cô, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ, suy tư một lúc, rồi ngẩng đầu bàn bạc với CÔ:
"Vậy anh sẽ đi làm thêm hai tháng nữa, cố gắng chạy những chuyến ngắn, cứ mười ngày nửa tháng lại về nhà một lần."
Tiện thể, kiếm thêm nhiều thứ tốt để dưỡng thai cho vợ.
"Cũng được, miễn không làm trễ chuyện của anh là được."
Phong Tri Ý không phải cứ muốn anh phải đi làm, chỉ là cảm thấy mình không cần anh phải cố ý bỏ bê công việc để chăm sóc.
Mạnh Tây Châu ôm cô vào lòng:
Bạn cần đăng nhập để bình luận