Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 130: Về đại đội Mộng Trang

Chương 130: Về đại đội Mộng TrangChương 130: Về đại đội Mộng Trang
Lúc này Mạnh Tây Châu mới quay người rời đi, anh trở về đại đội Mộng Trang, không về thôn trước mà đi vòng đường núi.
Trẻ con trong đại đội nhiều, quả dại trên ngọn núi thấp sau thôn kia đã bị hái hết từ lâu, anh chỉ đành sang núi bên cạnh tìm.
Gần núi này không có thôn xóm, có lẽ vẫn còn lại chút ít.
Chờ anh hái đủ số lượng cho Phong Tri Ý ăn thỏa thích, Mạnh Tây Châu mới xuống núi đi vào thôn, cũng không biết cô đã về chưa.
Khi vào thôn, sương chiều bốn phía nổi lên, vào giờ các xã viên ăn cơm chiều, Đại đội trưởng gõ chiêng đi xuyên qua ngõ phố, thông báo các xã viên đi họp.
Mạnh Tây Châu nghĩ họp này chắc là để làm sáng tỏ chuyện Phong Tri Ý bị đăng báo tứ cựu, vậy thì chắc là cô ấy đã về rồi.
Nghĩ vậy, Mạnh Tây Châu bước nhanh hơn, về nhà trước, thay bộ quần áo Phong Tri Ý mua cho anh ra, mặc lại quần áo vải thô cũ, rồi anh chạy về phía nhà ăn lớn nơi tổ chức cuộc họp.
Vì sắc trời còn sáng, không cần thắp đèn, khi Mạnh Tây Châu chạy đến nhà ăn, anh thấy rất nhiều người đang ngồi hoặc đứng, thậm chí là bưng cơm vừa ăn vừa đứng ở sân phơi thóc để họp.
Lúc này, đại đội trưởng đang đứng trên buc nói về chuyện thanh niên trí thức Trần bị đăng báo tứ cựu.
Nói là qua ba tháng điều tra, xác minh lại, cuối cùng xác định kỹ thuật châm kim tiêu độc cứu người của cô không thuộc trong phạm vi tứ cựu.
Nói xong, ông ta còn dán văn bản xác nhận có đóng dấu chính thức màu đỏ lên tường, nói xã viên đều có thể đến xem, trên đó giấy trắng mực đen đóng dấu xác nhận thanh niên trí thức Trần trong sạch vô tội.
Các xã viên đều gật đầu nói phải, nói cứu người không có sai cả.
Sau đó còn có một chuyện, chính là Bí thư chi bộ trước đó mắc quái bệnh, được đưa đi điều trị còn chưa về đã từ chức, Phó Bí thư cũ thay thế chức vụ đó, bây giờ bỏ phiếu chọn ra Phó Bí thư mới.
Ngay khi quân chúng tích cực bỏ phiếu, Mạnh Tây Châu đứng ở một góc sáng cạnh đám người nhìn lên Phong Tri Ý trên bục nói nhỏ với đại đội trưởng câu gì đó, sau khi đại đội trưởng gật đầu cho phép, cô lui sang bên cạnh.
Mạnh Tây Châu suy nghĩ, cũng lặng lẽ không tiếng động rời đi, sau đó âm thầm theo sát cô, đến nơi không người, anh chạm mặt, nhét túi quả dại vào tay cô, sau đó không dừng chân đi tiếp.
Phong Tri Ý quay đầu nhìn bóng dáng anh bước vội dần biến mất trong sương chiều, bật cười lắc đầu.
Khi cô trở lại điểm thanh niên trí thức, ý cười trên mặt cô dần nhạt tới mức không còn sót lại chút nào.
Vì đồ đạc của cô gân như đều bị đập nát, xé rách, vứt trên giường cô như đống rác rưởi.
Thấy mặt cô vô cảm, Chu Mạn Mạn vừa đi làm về, chưa kịp tới họp vội giải thích:
"Mấy thứ này của cô là Hạ Mai xé rách. Cô ta gặp phải bệnh lạ, nói là do cô làm hại, cứ như phát điên vậy, chúng tôi cũng không ngăn lại được.
Phong Tri Ý khẽ chớp mắt, nhìn cô ta:
"Bệnh lạ?" "Ừ"
Chu Mạn Mạn gật đầu:
"Cô đi chưa được mấy ngày, trên người Hạ Mai đột nhiên bốc ra một mùi hôi thối tanh tưởi."
Nói đến đây, Chu Mạn Mạn ghét bỏ nhíu mày:
"Mới đầu mùi còn nhẹ, gần như không có gì, không ai để ý, tưởng trời nóng, làm việc vã mồ hôi nên có mùi."
"Chúng tôi bảo cô ta tắm nhiều vào, nhưng cô ta không để tâm, tôi và Diệu Diệu còn vì chuyện này mà cãi nhau với cô ta mấy lần."
Nhớ tới chuyện không thoải mái, thân sắc Chu Mạn Mạn có chút bất ngờ:
"Sau này, mùi tanh trên người cô ta càng lúc càng rõ, càng lúc càng nồng hơn."
"Cuối cùng, nồng tới mức làm người ta không thể bỏ qua, không thể nhịn được nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận