Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 553: Cô, Cô Nói Bậy!

Chương 553: Cô, Cô Nói Bậy!Chương 553: Cô, Cô Nói Bậy!
Dám phạm tội lớn ở tuổi còn trẻ, điều này thật đáng lo ngại.
"Cháu cũng không rõ.'
Phong Tri Ý nói một cách chậm rãi dưới ánh mắt hoảng sợ và tức giận của Hứa Lê Hương:
"Theo lời đồn trong đại đội, cô ấy ở thành phố lấy cớ lũ lụt để quyên góp tiền, tổ chức quyên góp phi pháp?”
Hứa Lê Hương không ngờ Phong Tri Ý sẽ không ngần ngại vạch trần bí mật của mình, cô ta hoảng loạn và sợ hãi:
"Cô, cô nói bậy!"
"Chuyện này làm sao tôi nói bậy được? Chỉ cần kiểm tra hồ sơ là biết ngay thôi."
Phong Tri Ý như nhớ ra điều gì đó:
"Đúng rồi, lúc đó cô không phải còn xin tôi cứu cô sao? Còn đe dọa tôi rằng cô biết thân phận thực sự của tôi, nếu không cứu cô thì sẽ đi tố cáo tôi thuộc gia đình phần tử xấu, làm cho cả gia đình tôi không được yên ổn mà?"
Nói xong, Phong Tri Ý quay đầu nhìn ông Phong với vẻ mặt e sợ:
"May là lúc đó tôi có khả năng tự bảo vệ mình. Nếu không, ông nội có thể đã không thể sống sót để ra ngoài rồi."
Mặt Ông Phong lập tức trở nên tái mét, ánh mắt dành cho Hứa Lê Hương không còn là sự nghi ngờ, mà là lạnh lùng và đầy sát khí.
Hứa Lê Hương mặt mày tái mét, vội vàng nhìn về phía cha Phong:
"Anh Phong, em không phải, em không có..."
Cha Phong nhíu mày, tiến lên quan sát Phong Tri Ý và Mạnh Tây Châu - cặp đôi nam nữ trẻ tuổi có vẻ ngoài và khí chất nổi bật, roi ngạc nhiên quay đầu hỏi ông Phong:
"Hai người này là...'
"Ồ đúng rồi!"
Ông Phong mới nhớ ra, Phong Tri Ý và cha Phong chưa từng gặp nhau, vội giới thiệu:
"Đây là Tri Ý, cùng với con trai và chồng của con bé."
Cha Phong sửng sốt, sau đó kỹ lưỡng quan sát khuôn mặt của Phong Tri Ý, vẻ mặt hơi mơ hồ gật đầu:
"Nhìn kỹ một chút, quả thực có chút giống."
Giống vợ cũ của ông ta, chỉ là vợ cũ của ông ta có khí chất đẹp de nhưng yếu đuối, giống như hoa tơ hồng, nhìn thấy là không thể không thương xót, muốn ôm vào lòng và chăm sóc.
Còn người này, con gái của ông ta và vợ cũ, thản nhiên và tự tin, khí chất cao quý, thậm chí còn có khí thế của người đứng đầu, chỉ là được kiêm chế rất tốt.
Hoàn toàn khác biệt so với vợ cũ của ông ta.
Nếu không nhìn kỹ vào nét mặt, thật sự khó phát hiện sự giống nhau giữa họ, cũng khiến người ta khó mà nghĩ đến họ là mẹ con. Vẻ đẹp của hoa tơ kia, hoàn toàn bị lu mờ.
Cha Phong kinh ngạc, không ngờ mình lại có một cô con gái xuất sắc như vậy, cảm thấy một niêm tự hào khó tả, giọng điệu không khỏi trở nên ân cần và dịu dàng:
"Cha đã nghe ông nội kể, may mắn có con."
Trong lòng cảm thấy có lỗi và biết ơn, cha Phong tự hỏi không ngờ người con gái mà họ từng bỏ rơi lại là người đã cứu lấy cả gia đình họ:
"Nếu không, gia đình chúng ta cũng không thể thoát khỏi khổ đau một cách thuận lợi như vậy. Trước đây đã làm khó con rồi, từ nay về sau..."
"Đừng!"
Phong Tri Ý cảm thấy bị ánh mắt của ông ta làm phiền và khó chịu, cô lạnh lùng từ chối:
"Tôi chỉ đến để báo đáp ông Phong đã nuôi dưỡng tôi trong mười sáu năm, không liên quan đến bất kỳ ai hết."
Cha Phong nhíu mày trước thái độ không coi trọng anh ta của Phong Tri Ý:
"Đây là cách con nói chuyện với cha mình à? Đừng vì con đã giúp gia đình mà..."
“Cha?”
Phong Tri Ý cười khinh bỉ và mỉa mai:
"Ông là cái thứ gì? Làm cha tôi, ông xứng sao?!"
Nói xong, cô còn khinh thường quay mắt đi, như sợ làm bẩn mắt mình.
"Con...
Cha Phong tức tái mặt.
"Con bé này!"
Ông Phong quát khẽ một tiếng, tỏ ra không hài lòng:
"Dù sao nó cũng là cha của cháu!"
"Ông Phong!"
Phong Tri Ý cũng không hài lòng, cắt ngang lời ông, không gọi ông là ông nội nữa:
"Những lời trước đây cháu nói với ông đã đủ rõ ràng, ông cũng đã đồng ý. Tại sao ông cứ giả vờ không hiểu, khiến mọi người đều không vui?"
Hôm qua cô đồng ý đến gặp với ông Phong là vì biết rõ ông Phong vẫn không chịu từ bỏ, nên cố ý đến đây để tỏ rõ thái độ, để dứt khoát một lần cho tất cả, tránh cho một số người tự cho mình là đúng và lằng nhằng sau này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận