Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 154: Đi Lên Núi

Chương 154: Đi Lên NúiChương 154: Đi Lên Núi
Phong Tri Ý ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt non nớt, trong trẻo như thể trong lòng không mảy may chứa chút vẩn đục nào của chàng trai, cô gật đầu với tâm trạng phức tạp.
Người ta có ý tốt, mình cũng không tiện từ chối, tuy rằng mình muốn biết thì còn dễ dàng hơn.
Nhưng Mạnh Tây Châu đúng là biết rõ ngọn núi lớn này như lòng bàn tay.
Chỉ trong một buổi chiều, anh không chỉ đưa cô hái đầy hai bao tải to hạt dẻ lông mà còn hái được hơn nửa sọt quả dại gồm sơn tra, táo gai, quả nhót...
Thu hoạch phong phú xuống núi, hai bao tải hạt dẻ lông đều bị Mạnh Tây Châu cầm đi mất, nói là để bóc vỏ gai xong sẽ đưa lại cho cô.
Phong Tri Ý không nói lại được, đành để anh làm theo ý mình.
Giống như khi đi, trên lưng cô vẫn đeo một chiếc sọt tre đầy một nửa, nhẹ nhàng quay về thôn.
Đến trước cửa thôn, cô lại vô tình nghe được tiếng đại đội trưởng lẫn vào với tiếng máy kéo:
"Thanh niên trí thức Trân! Thanh niên trí thức Trần! Người nhà gửi kiện hàng cho cô này!"
Phong Tri Ý ngạc nhiên quay đầu lại, người nhà?I
Trước đó Phong Tri Ý từng nói người nhà gửi kiện hàng cho mình chỉ là để lấy đồ trong không gian ra dùng, là bia chuyện.
Vậy mà giờ thực sự lại xuất hiện "người nhà" thật?
Nhưng khi cô quay đầu lại nhìn thì thấy đại đội trưởng đang lái một chiếc máy kéo đi trước, theo sau là một chiếc xe bán tải quân dụng.
Thấy Phong Tri Ý, sau khi xe dần dừng lại, một người lính nhảy xuống xe, bước tới chào Phong Tri Ý:
"Người nhà cô bảo tôi đưa một ít đồ dùng mùa đông cho cô."
Người nhà cô? Phong Tri Ý nhíu mày, ông thủ trưởng đang diễn vở kịch nào vậy?
Vì người lính này chính là người thường xuyên lái xe cho cô lúc cô còn lang thang ở tỉnh thành.
Phong Tri Ý bình tĩnh tỏ vẻ "mừng rỡ”, nói câu vất vả rồi, sau đó dẫn xe bán tải đến trước cửa nhà bác Bành.
Trong sự sửng sốt của bác Bành, mọi người đều chạy đến vây xem, anh lính mang bốn năm kiện hàng to nặng vào sân để cho Phong Tri Ý.
Sau đó anh lính cũng không nán lại uống ngụm nước mà chào Phong Tri Ý một tiếng rồi vội vàng đi mất.
Anh lính vừa đi, không còn ai trấn áp, quần chúng vây xem đều ào vào như gió hỏi Phong Tri Ý trong những kiện hàng này có gì, có vài người thậm chí còn muốn động tay mở ra xem.
Thấy vậy, bác Bành vừa lấy lại tinh thần chạy nhanh tới đuổi mọi người đi, giúp Phong Tri Ý mang hết kiện hàng vào trong phòng cho cô, lại đóng cửa cho cô, rồi mới dỡ hàng:
"Cháu cứ thu dọn đi nhé, bác đi nấu cơm."
Phong Tri Ý nói cảm ơn rồi đóng cửa lại, cô mở kiện hàng trông giống chăn bông kia ra, bên trong quả nhiên là bốn chiếc chăn bông, hai chiếc dày, hai chiếc mỏng. Còn có vài bộ ga trải giường và chăn mới tinh sạch sẽ, thậm chí còn có hai chiếc chăn lông dày dặn am áp.
Lại mở tiếp, trong có hai bộ đồ thu, hai chiếc áo lông, hai chiếc quân bông, một bộ quân trang.
Một chiếc áo bông to, một chiếc áo khoác măng tô vải nỉ, một chiếc áo khoác quân đội, một đôi giày vải, một đôi ủng bông, bốn đôi tất vải, thậm chí còn có cả mũ, khăn quàng cổ, găng tay...
Tất cả không chỉ còn mới mà hầu như đều là kích cỡ của cô.
Phong Tri Ý nhìn mà cảm thấy: "..."
Cô lại mở các kiện hàng khác ra xem, bên trong có các loại đồ hộp, sữa mạch nha, trái cây sấy khô, mứt hoa quả, thịt khô, kẹo sữa, bánh quy, đường đỏ, đường trắng các loại, ngoài một chiếc radio ra thì gân như đều là lương thực, còn có một gói thịt xông khói to.
Phong Tri Ý nhìn mà khóe miệng giật giật, cuối cùng cô lấy từ bên trong ra một cái túi vải bố to cỡ bằng một quả dưa hấu bị nhồi đầy đồ bên trong, mở ra thì phát hiện không ngờ bên trong là những cuộn tiền có giá trị và các loại phiếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận