Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 54: Không Được An Bay

Chương 54: Không Được An BayChương 54: Không Được An Bay
"Núi này thỏ rừng gà rừng ít, không dễ tìm, hơn nữa chúng nó quá thông minh không dễ bắt."
"Sau khi luyện thép, các công cụ nông nghiệp không đủ, nên càng không có dụng cụ săn bắn."
Chàng trai chon xong đầu rắn, lại bắt đầu lấy mật rắn đưa cho cô:
"Cái này cho cô làm thuốc."
Hiện tại anh đã khẳng định 100% cô thanh niên trí thức nhỏ này biết y thuật, hơn nữa còn không phải y thuật đơn giản.
Phong Tri Ý nhìn gan rắn nhíu mày, vội vàng tháo sọt tre trên lưng xuống, mượn cái sọt che chắn để lấy túi y tế từ trong không gian ra tiếp nhận mật rắn:
"Trở về tôi cầm lên thị trấn bán, chúng ta chia tiên."
Mật rắn này chính là đồ tốt, chắc là có thể bán ra giá tiền không tệ.
Chàng trai nhẹ nhàng nhech khóe miệng:
"Không cần, cô câm dùng là được rồi."
Trong khi nói chuyện, anh tiếp tục lấy từng quả mật rắn ra và bỏ vào túi.
Phong Tri Ý cũng không tranh cãi với anh, cô nghĩ chờ bán lấy tiền rồi cho anh ấy là được.
Cô đảo mắt nhìn thấy con rắn cách đó không xa rõ ràng còn chưa xử lý đã không còn mật rắn thì hỏi:
"Anh đã nuốt sống mật rắn rồi sao?"
"Ừ"
Chàng trai cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục vừa lấy mật rắn vừa giải thích:
"Để giải độc "
Đáng tiếc hình như vô dụng hoặc là không kịp có tác dụng, anh cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Cho nên anh mới muốn chặt bỏ vết thương đã biến thành màu đen, chứ cũng không phải anh muốn chặt tay.
Có điều thấy dáng vẻ của cô thanh niên trí thức nhỏ này hiểu lầm rất đáng yêu, anh liền nhịn xuống không nói ra.
"Bên trong mật rắn có thể có ký sinh trùng, sơ sẩy một tý là sẽ bị trúng độc."
Có điều anh ấy vừa mới uống thuốc nên chắc là không có vấn đề gì lớn, Phong Tri Ý cảnh cáo:
"Sau này đừng ăn bậy nữa.”
Nói xong, cô lấy một gói thuốc nhỏ từ trong ba lô ra đưa cho anh:
"Cái này có thể giải độc, hòa với nước phun lên người còn có thể phòng ngừa rắn rết, kiến, côn trùng tới gần, anh cầm dự phòng đi."
Đứa nhỏ xui xẻo này nghèo như vậy, về sau không thể không dựa vào núi kiếm ăn.
Ánh mắt trong suốt của chàng trai nhìn cô một lúc, sau đó nhận lấy, nhẹ giọng nói cảm ơn.
Đợi lấy hết mật rắn, chàng trai đưa mấy con rắn đã xử lý xong cho cô, bảo cô mang về ăn.
Phong Tri Ý vội vàng xua tay từ chối, cô không có hứng thú với thứ này, cầm về sợ là lại lắm chuyện. Rau dại cô còn có thể nói là cô hái, con rắn nói là cô bắt thì ai tin.
Đặc biệt là Hạ Mai, chắc chắn vừa ăn thịt rắn của cô vừa có thể tung tin đồn cô với người khác lén lút vụng trộm.
Chàng trai thấy cô thật sự không chịu nhận, anh im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó lắng lặng bỏ thân rắn vào trong bao tải.
Xử lý rắn xong, trời cũng không còn sớm, hai người liền cùng đi xuống chân núi trở về.
Phong Tri Ý nhìn chàng trai dọc đường hái hoa đỗ quyên, còn có một loại hoa nhỏ giống như sao đầy trời, cũng có thể ăn, thì cho rằng tâm tính anh giống như trẻ con, cũng muốn nếm thử vị ngọt.
Nghĩ đến trong sọt tre của cô cũng có không ít quả dại, cô tính trước khi xuống núi tách ra, thì đưa hơn phân nửa rau dại trong sọt tre, măng, nấm và mấy thứ khác cho anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận