Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 70: Không Hỏi Tên

Chương 70: Không Hỏi TênChương 70: Không Hỏi Tên
Chỉ mơ hồ nhớ đó là một cô gái nhỏ nhắn dịu dàng, nho nhã, lại nhát gan nhu nhược, lại còn không sống lâu.
Mà cái người ở trước mắt này, làm cho anh cảm thấy giống như là gió tự do phóng khoáng.
Lại giống như mây yên tĩnh đạm bạc, nhàn nhạt nhàn nhạt, lười biếng mệt mỏi, gió thổi mây là được, đi hay ở đều tùy ý.
Có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cũng có thể tùy ý trôi nổi, nhìn như ôn hòa nhưng thực tế là vô tâm.
Ít nhất, cho đến nay, cô ấy còn không hỏi tên của mình.
Giống như động vật nuôi nhỏ không đặt tên, có thể bị loại bỏ bất cứ lúc nào, cũng có thể bị tách ra bất cứ lúc nào.
Hơn nữa, cô ấy không chịu nợ anh nửa phần, chỉ sợ cũng không muốn lưu lại một chút ràng buộc nào.
Giống như là người bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị rời đi, vô cùng tự do, không mang theo một chút lưu luyến nào.
Cho nên, chàng trai đón gió, đạp xe, suy bụng ta ra bụng người:
Cô thanh niên trí thức nhỏ này cũng trọng sinh sao?
Nhưng sống lại sẽ thay đổi tính tình sao? Sống lại sẽ có một thân y thuật cao siêu sao?
Hay là...
Chàng trai hơi híp mắt nhìn ánh mặt trời dân dần sáng lên, đột nhiên anh có một suy nghĩ to gan: Vốn dĩ bên trong đã đổi thành người khác rồi?
Quãng đường hai giờ đi bộ, mà đi xe đạp, đặc biệt là loại xe bánh lớn 28 này, nửa giờ là đến.
Rẽ một vòng, là thấy lối vào thị trấn ở xa xa phía trước.
Chàng trai dần dần từ từ dừng xe:
"Lát nữa sau khi vào thị trấn tôi sẽ không tiện chở cô. Ở trạm xe công cộng chỗ ngã tư phía trước kia, cô có thể tốn một xu đi xe đến thẳng bưu điện."
Phong Tri Ý ngồi ở đằng sau vươn đầu nhìn về phía trước một chút, ở phía trước là ngã ba vào thị trần:
"Ồ, được!"
Chàng trai lại dặn dò:
"Cô làm xong việc ở thị trấn rồi lại ngôi xe công cộng trở về nơi này, tôi ở quanh đây chờ cô."
"Hả?"
Phong Tri Ý sửng sốt, cô vội vàng từ chối:
"Không cần không cần, anh cứ bận việc của anh đi! Tôi muốn đi dạo quanh thị trấn, không biết khi nào mới trở về."
Cô chủ yếu là muốn đi chợ đen bán chút lương thực đổi lấy tiền và phiếu lương thực.
Nhưng chợ đen là tình hình gì, hiện tại cô cũng không rõ ràng lắm, thật sự không đoán được.
Chàng trai trâm ngâm một chút: "Nếu như không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì cô nên ve sớm một chút đi."
"Hôm nay kỷ niệm ngày lao động mùng một tháng năm, trong đại đội có nấu cơm tập thể để ăn, buổi tối còn có chiếu phim."
Nghe được là cơm tập thể trong truyền thuyết, Phong Tri Ý lại hứng thú muốn xem cảnh tượng hừng hực kia:
"Là toàn bộ người của đại đội cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem chiếu phim ngoài trời sao?"
"Ừ"
Nghe được trong giọng nói của cô đầy hứng thú, chàng trai mỉm cười:
"Buổi tối sẽ rất náo nhiệt, còn có biểu diễn văn nghệ, thanh niên trí thức các cô không phải đã đăng ký mấy tiết mục sao?”
Vẻ mặt Phong Tri Ý không biết gì lắc đầu:
"Cái này tôi không rõ lắm."
Từ sau khi không ăn cơm cùng thanh niên trí thức, Phong Tri Ý mỗi ngày đều đi sớm về muộn, gần như sống thành người vô hình.
Hơn nữa khoảng thời gian này tất cả mọi người mệt mỏi đến không muốn nói chuyện, mỗi ngày tan làm ăn cơm xong liền ngủ, quả thật không có trao đổi gì.
Nhưng ngẫu nhiên một lân Phạm Khải Minh đột nhiên gọi cô lại hỏi, có muốn tham gia biểu diễn văn nghệ gì đó không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận