Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 150: Trieu Hoc Binh Mat Day

Chuong 150: Trieu Hoc Binh Mat DayChuong 150: Trieu Hoc Binh Mat Day
Suy cho cùng, với bối cảnh gia đình của Tô Vọng Đình, cho dù có hứng thú với y thuật của cô, thì anh ta cũng chỉ lợi dụng cô cho mục đích riêng của mình, không cần phải giới thiệu cô cho những người không bằng nhà họ Tô.
Sở dĩ cô không nói thẳng là vì cô không muốn trở thành kẻ xấu.
Khiến Tô Vọng Đình cho rằng cô đang cố chia rẽ mối quan hệ giữa anh ta và chiến hữu của mình, cô không muốn làm kẻ xấu đâu, vừa tốn công lại còn mang tiếng.
Nhưng hôm nay Triệu Học Binh đến đây một mình, tức là lời nhắc nhở của cô có tác dụng rồi nhỉ?
Phong Tri Ý hài lòng nheo mắt lại, xem ra Tô Vọng Đình vẫn còn cứu được.
Không thể trách cô cản trở con đường thành công của nam chính được, anh ta muốn leo lên trên là việc của anh ta, tiền đề là đừng có kéo cô vào làm quân cờ hay là bàn đạp.
Nếu anh ta dám lợi dụng cô thì đừng trách cô đánh gãy tay anh ta.
Còn nếu như Tô Vọng Đình ngu như con bò nghe không hiểu lời nhắc nhở của cô thì...
Muốn dẫm lên cô để thăng quan phát tài á? Cứ mơ đi thôi!
Anh ta cho rằng cô dễ chọc sao? Thích thì lợi dụng sao?
Nhưng có vẻ bạn nam chính của chúng ta không nhớ rõ bài học đợt trước nhỉ?
Không thấy là cô đang phản kích à, còn đến đây tìm chết? Không sợ cô lột sạch quân trang mà anh ta tự hào à?
Triệu Học Binh dừng lại trước mặt cô, đi thẳng vào vấn đề:
"Hôm qua cô đã nói gì với Tô Vọng Đình?"
Phong Tri Ý khẽ mỉm cười, nhưng lời nói không chút khách sáo:
"Nói gì thì kệ tôi, liên quan gì đến anh?"
Triệu Học Binh cau mày, mặt nghiêm túc nói:
"Tối hôm qua sau khi cậu ta từ chỗ cô trở về, vẻ mặt có gì đó rất lạ thường, nửa đêm chạy về doanh trại rồi nhận nhiệm vụ một mình.
Tôi hy vọng cô nên biết rõ thân phận của cậu ta là gì, nếu cậu ta mà xảy ra chuyện gì, cô không gánh vác nổi đâu."
Phong Tri Ý cười khinh thường, nói:
"Tôi cảm thấy người nên biết thân biết phận ở đây là anh đó, anh có thân phận gì, dựa vào cái gì mà đòi chất vấn tôi?"
Triệu Học Binh nghẹn họng nói:
"Tôi không chất vấn cô, tôi có thân phận gì không quan trọng, quan trọng là nếu như cậu ta xảy ra chuyện gì, thì cô không gánh vác nổi trách nhiệm đâu."
"Tại sao tôi phải chịu trách nhiệm?”
Phong Tri Ý tỏ ra khó hiểu:
“Anh ta xảy ra chuyện gì thì liên quan gì đến tôi? Thân phận của Tô Vọng Đình ở trong đại đội không phải chuyện gì bí mật, ngay cả ở thủ đô thì anh ta cũng là một sự tồn tại mà người khác không thể động vào.
Nhưng Phong Tri Ý lại không thèm để ý thân phận cũng như sự an nguy của anh ta vào mắt, Triệu Học Binh bị dáng vẻ "diec không sợ súng" của cô làm cho sợ hãi:
"Cô..."
Anh ta nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, không nói lên lời.
Phong Tri Ý mất kiên nhẫn nói:
“Tránh rat"
Vóc dáng của anh ta cao lớn đứng chắn trước mặt cô, mà cãi ngõ này thì lại rất nhỏ, cô không thể nào đi lách qua anh ta được.
Triệu Học Binh hít sâu một hơi, giống như đang cố gắng kiềm chế tâm tình:
"Thanh niên trí thức Trần, tôi hy vọng cô..."
Được rồi! Anh là nhất! Phong Tri Ý không muốn dây dưa với thứ không hiểu tiếng người, cô quay người rời đi, cùng lắm là cô đi đường khác.
Hôm nay chắc chắn lúc cô bước chân ra là bước chân trái ra trước, bảo sao đi được có tí mà gặp đủ thứ yêu ma quỷ quái.
Nhưng Triệu Học Binh lại nhanh chóng đi tới chặn đường cô, lạnh lùng quát:
"Thanh niên trí thức Trần, cô..."
Không ngờ Phong Tri Ý không cho anh ta cơ hội nói, cô quay người rời đi.
Nhưng lại bị Triệu Học Binh chặn lại.
Phong Tri Ý lập tức lùi lại một bước, giơ chân đạp thẳng một phát vào ngực Triệu Học Binh.
Triệu Học Binh bị đá mạnh bay về phía sau, va vào thân cây ở cuối ngõ cách đó hơn chục mét, sau đó bị bắn ngược lại ngã xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận