Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 149: Cô Đến Trả Đồng Hồ À?

Chương 149: Cô Đến Trả Đồng Hồ À?Chương 149: Cô Đến Trả Đồng Hồ À?
Phong Tri Ý không hề do dự bước tới, lúc cô đang định đi ngang qua, Hứa Lê Hương thấy cô đi ngang qua như thể không nhìn thấy mình thì vội vàng gọi:
"Thanh niên trí thức Trần..."
Phong Tri Ý dừng lại, nghiêng đầu nhìn qua như thể lúc này mới nhận ra là cô ta đứng đó, cô nói một câu khiến cô ta luống cuống:
"Cô đến đây trả đồng hồ à?"
Sắc mặt Hứa Lê Hương đột nhiên tái xanh, cảm thấy vô cùng xấu hổ:
"Tôi, tôi còn chưa gom góp được đủ tiền."
""
Phong Tri Ý quay đầu lại, nhấc chân lên và tiếp tục đi về phía trước.
"Thanh niên trí thức Trân!"
Hứa Lập Hương vội vàng đuổi theo:
"Cha tôi bị rắn cắn, cô có thể đến khám cho cha tôi được không?”
Phong Tri Ý không dừng lại, cô đi thẳng về phía bên ngoài thân, cũng không thèm nhìn cô ta:
"Cha cô bị rắn cắn thì cô đi tìm bác sĩ, tìm tôi làm cái gì?"
Hứa Lê Hương đành phải đi theo cô:
"Tôi đã tìm bác sĩ rồi, nhưng bác sĩ nói dây thần kinh ở chân ba tôi đã bị nọc độc của rắn phá hủy, muốn chữa trị phải ra nước ngoài may ra mới có khả năng trị được."
"Nhưng cô cũng biết hoàn cảnh gia đình tôi rồi đấy, nhà chúng tôi không có nhiều tiền như vậy, không còn cách nào khác nên tôi mới tới tìm cô, muốn nhờ cô thử châm cứu cho ông ấy."
Nghe vậy, Phong Tri Ý không hề ngạc nhiên chút nào, dù sao nếu nữ chính đã tới tìm cô thì tám chín phần là có việc nhờ, điều cô không ngờ là cha của nữ chính cũng rơi vào bay rắn:
"Tôi không biết gì vê phương diện thần kinh, cô nghĩ cách khác đi, cái này tôi thật sự bó tay."
"Nhưng..."
Hứa Lê Hương nghe thấy cô từ chối, đang muốn nói thêm gì nữa thì Phong Tri Ý Nghi đột nhiên dừng lại, giơ tay ngăn cản, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn cô ta không chút ấm áp:
"Đừng nói "Nhưng' với tôi, đó là "Nhưng" của cô, đừng mang nó ra làm tôi khó xử."
Hứa Lê Hương nghẹn ngào mím môi, hít một hơi thật sâu, như chịu tủi nhục nói:
"Vậy cô có thể... Cho tôi vay tiền không? Tôi muốn đưa cha tôi đến bệnh viện lớn ở thành phố."
"Được!"
Phong Tri Ý đột nhiên đồng ý, với vẻ mặt ấm áp, mỉm cười nói:
"Nhưng trước khi tôi cho cô mượn tiền, cô vui lòng trả lại chiếc đồng hồ cho tôi đã. Có vay có trả, trả xong rồi mới mượn tiếp mới đỡ khó xử, cô nói có đúng không?"
Sắc mặt Hứa Lê Hương chuyển màu từ xanh đến trắng rồi đến đỏ đến đen, vẻ mặt vặn vẹo đến mức suýt chút nữa khiến bản thân ngạt thở mà chất. Phong Tri Y thầm cười, cô quay người bước ra khỏi ngõ nhỏ, nhìn thấy nam chính Triệu Học Binh đang đi về phía mình,
"Miệng lưỡi của thanh niên trí thức Trần sắc bén quá đấy, không giúp thì cũng thôi đi, việc gì phải dựa vào gia cảnh mình hơn người rồi đi sỉ nhục người khác một cách cay nghiệt như thế?"
Phong Tri Ý hơi nheo mắt, đây chính là công kích trước sau trong truyền thuyết sao:
"Liên quan gì tới anh!"
Trước đây cô thậm chí còn không quen biết gì anh ta, thế mà anh ta đã tính kế trên đầu cô, bây giờ còn tới đây khoa tay múa chân với cô, cho nên cô không hề khách khí với anh ta.
Đêm qua, cô đã "Trở mặt" không chút nể tình với Tô Vọng Đình, một là vì muốn hoàn toàn từ chối anh ta, đỡ cho anh ta mất công hy vọng, lãng phí thời gian và sức lực ở chỗ cô, hai là để cảnh báo cho yêu ma quỷ quái đừng có lợi dụng cô.
Lúc đó cô chỉ trích Tô Vọng Đình bụng dạ khó lường, cố ý xuyên tạc ý tốt của anh ta, Tô Vọng Định vốn không có ý định này sẽ bất bình khó chịu, dĩ nhiên sẽ tự suy nghĩ lại, kéo tơ mổ kén sẽ lòi ra người thật sự muốn lợi dụng y thuật của cô là ai, anh ta đang là đao phủ của ai.
Ngay từ đầu cô đã biết người thực sự muốn lợi dụng y thuật của mình là ai rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận