Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 542: Mi Truong Tho

Chuong 542: Mi Truong ThoChuong 542: Mi Truong Tho
"Có thể ăn rồi."
Mạnh Tây Châu mang hai bát mì ra bàn ăn:
"Em lấy hai đôi đũa và thìa đi."
"Vâng."
Phong Tri Ý lấy thìa và đũa đi theo anh vào phòng ăn ngồi xuống, đưa cho anh một đôi:
"Chúng ta coi đây là bữa sáng hay bữa trưa?”
"Không sao, đói thì ăn thôi."
Mạnh Tây Châu đặt một bát mì trước mặt cô, sau đó ngồi đối diện, liếc mắt nhìn phòng khách, thấy Cố Hàn Am đã đi rồi:
"Nhà họ Sở vẫn chưa từ bỏ à?"
"Ừm."
Phong Tri Ý thử mì, hơi nóng, cô rụt môi lại và thở dài.
"Ôi- Có lẽ em khác biệt với hầu hết mọi người, họ không tin em chỉ muốn làm một người dân bình thường không mấy đặc biệt."
Mạnh Tây Châu cười:
Anh tin.'
Vợ anh thực sự là người lòng tĩnh lặng như nước, không tranh đấu, không hề có chút ý muốn quyền lực nào.
“Anh tin thì có ích gì chứ?”
Phong Tri Ý gắp một đũa mì thổi nhẹ, rồi ăn:
"Ngon quá."
Mạnh Tây Châu lau miệng cho cô, cười hỏi:
"Sao em dễ nuôi quá vậy?"
Một bát mì đơn giản cũng khiến cô ấy ăn với vẻ mặt thỏa mãn như vậy.
"Biết đủ là hạnh phúc mài"
Phong Tri Ý ăn mì:
"Muốn quá nhiều sẽ sống không thoải mái, không vui vẻ, nhất là khi khả năng không đuổi kịp tham vọng, sẽ gây ra rắc rối, làm người khác cũng không vui, cho nên mới có nhiêu chuyện phức tạp xảy ra trong thế gian này."
Mạnh Tây Châu cười, gật đầu tán thành, đùa với cô:
"Có phải em đã bị họ làm phiên đến mức nhìn thấu hồng trần này rồi không?"
"Không."
Phong Tri Ý thản nhiên nói:
"Em vẫn rất lưu luyến anh và con." Mạnh Tây Châu nghe xong, lòng như được ngâm trong mật ngọt, tình cảm trào dâng đến nỗi muốn ôm lấy vợ mình hôn một cái, nhưng anh kiềm chế cảm xúc:
"Miệng nhỏ nói ngọt quá, tối nay thưởng cho em."
Phong Tri Ý ngước mắt nhìn anh:
“Anh muốn thưởng cho chính mình chứ gì?"
Mạnh Tây Châu cười, rồi nghiêm túc lại:
"Thực ra người vừa nãy có một điều không nói sai, đám cưới nhà họ Tô, nếu ông nội không rảnh đi, có thể em sẽ phải đi thay đấy."
Ngôi nhà này không lớn, bếp và phòng khách không xa lắm, nói chuyện vẫn có thể nghe thấy.
"Không đi."
Phong Tri Ý từ chối không chút do dự.
Mạnh Tây Châu lo lắng:
"Nhưng nếu ông nội bảo em đi thay thì sao?"
Phong Tri Ý ngẩn ngơ:
"Có lẽ... không đâu."
Cô từng nói rõ với ông Phong rằng cô sẽ không đại diện cho nhà họ Phong trong bất kỳ hoàn cảnh nào, và ông Phong cũng hiểu rất rõ điều này.
Nhưng không ngờ, tối hôm đó khi ông Phong trở vê, nghe dì Chu nói chuyện về đám cưới nhà họ Tô, ông thật sự đưa thiệp mời cho Phong Tri Y, bảo một cách tùy ý:
"Ông không rảnh, cháu đại diện cho ông đi."
Phong Tri Ý không nhận lấy, đôi mắt đen trong trẻo nhìn ông một cách tĩnh lặng:
"Ông phải biết là cháu sẽ không làm việc đại diện đó đâu."
Ông Phong nhíu mày:
"Không phải đại diện cho nhà họ Phong, là đại diện cho ông."
“Nhưng ông chính là đại diện cho nhà họ Phong."
Phong Tri Ý không để ông ấy lừa.
Ông Phong bực bội, lấy lại thiệp mời vứt lên bàn trà:
"Được thôi, không đi thì thôi."
Không khí trở nên căng thẳng và ngột ngạt.
Phong Tri Ý lặng lẽ nhìn về phía Mạnh Tây Châu.
Mạnh Tây Châu hiểu ý nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy đi vào bếp lấy ra một bát mì trường thọ:
"Ông nội, nghe nói hôm nay là sinh nhật ông, Tri Ý đã tự tay làm cho ông một bát mì trường thọ. Nhưng cô ấy nấu ăn không giỏi, ông đừng chê nhé."
Nét mặt Ông Phong tốt hơn một chút:
"Cái chuyện sinh nhật gì đó, năm nào chả có ngày hôm nay."
Dù nói vậy, ông vẫn nhấc đũa lên ăn mì rất vui vẻ: "Ừm, tay nghề của cô bé thật sự không bằng Tiểu Mạnh."
Phong Tri Ý cười:
"Vậy chúc ông năm nào cũng có ngày này, tuổi nào cũng có ngày hôm nay."
Ông Phong cười nhẹ, vừa ăn mì vừa liếc nhìn cô:
"Đột nhiên nói chuyện nghe dễ thương thế, có phải cháu đang muốn nhờ ông chuyện gì không?”
Phong Tri Ý không đồng ý cũng không phản đối:
"Ông cứ ăn trước đã, ăn xong cháu sẽ nói với ông."
"Được!"
Tâm trạng của Ông Phong lập tức tốt hơn nhiều, dù sao cháu gái này chưa bao giờ nhờ ông chuyện gì, ông mong chờ Phong Tri Ý sẽ nhờ ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận