Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 244: Lương Thực Cứu Trợ?

Chương 244: Lương Thực Cứu Trợ?Chương 244: Lương Thực Cứu Trợ?
Hơn nữa đại đa số địa phương đều bị nhấn chìm toàn bộ, thậm chí có nhiều chỗ, toàn thôn bị nước lũ san thành bằng phẳng, không chừa lại gì...
Phong Tri Ý đang đánh giá tình hình thiên tai thì nghe được cô ta nói một câu không đầu không đuôi, cô ngơ ngác hỏi:
"Hả? Cái gì rất khó thế?"
"Là lương thực cứu trợ thiên tai đó."
Cố Hàn Âm nói nhỏ với cô.
"Cha tôi có nguồn tin tức trong quân đội: Nạn đói trước đó, ngoại trừ do thiên tai còn do con người, báo cáo cao hơn về sản lượng thực tế, nguyên nhân quan trọng nhất, là lương thực nộp lên đều bị lấy đi để trả nợ nước ngoài."
"Cho nên khi đó phía trên cơ bản không lấy ra được lương thực, mới khiến nhiều người chết đói như vậy.'
"Tình hình hiện tại mặc dù tốt hơn một chút, nhưng không biết phạm vi bị tai họa rộng bao nhiêu, nước lũ khi nào có thể rút đi."
Nói xong, cô ta còn ghé sát vào cô nhắc nhở.
"Bây giờ lương thực trong quân doanh không nhiều, lương thực cứu tế đoán chừng cũng rất ít."
"Có nhiều người gặp nạn như vậy, nếu mà thời gian tới bên trên không có lương thực chuyển xuống, thì ở đây không biết sẽ loạn như thế nào. Cô nếu có biện pháp thì hãy mau rời khỏi nơi này đi."
Phong Tri Ý đối với tình huống này cũng đoán trước được, cô im lặng không lên tiếng, sau đó hỏi.
"Cô dự định rời khỏi nơi này sao? Nước lũ ngập hết đường, chúng ta ở trên núi này như đảo hoang, cô đi thế nào?"
Cố Hàn Âm không giấu diếm gật đầu, nói ra quyết định của bản thân.
"Tôi dự định ngày mai mượn điện thoại của bộ đội gọi điện về nhà, hỏi xem cha tôi có cách nào không. Đến lúc đó nếu cô không có cách nào khác để đi, thì cô có muốn đi cùng tôi không?”
Phong Tri Ý không nghĩ tới Cố Hàn Âm sẽ đưa mình đi cùng, dù sao hai người không có quen thân mấy, chưa nói tới có tình cảm bạn bè.
Chỉ là, ý tốt của người ta không tiện từ chối, cô mỉm cười cảm kích, nói lấp lửng.
"Nếu như tới lúc đó cô thuận tiện thì có thể."
Lý do không thuận tiện, đến lúc đó cũng dễ nói.
Cố Hàn Âm gật đầu, thật ra cô ta cũng không chắc lắm.
Hai người trở lại lều cỏ, mọi người đã ngủ rồi.
Không có chăn đệm cũng không có ga trải giường, chỉ có một chút rơm rạ khô ráo.
Tất cả mọi người mặc nguyên quần áo mà nằm ngủ. Hơn nữa chỗ này vô cùng nhỏ, mọi người chỉ có thể nằm ngủ nghiêng người.
Ngày hôm nay vừa bị ngập trong dòng nước lũ đục ngầu, vừa phải dùng cả chân và tay để bò qua núi, lại còn dựng lều cỏ trong doanh trại quân đội để thu xếp cho các nạn dân chạy loạn. Trên người còn dính đủ các loại mùi vị, nhưng lại không có điều kiện rửa ray.
Phong Tri Ý nằm ở chỗ chật nhất, chật đến ngạt thở khiến cô không cách nào ngủ được.
Tình hình như thế này, cô cũng không thể vào trong không gian.
Xui xẻo hơn là, nửa đêm lại nổi lên một trận gió lớn, mưa trút như thác đổ.
Lầu cỏ này vốn là vội vội vàng vàng dựng lên, vô cùng đơn sơ, nước mưa ngấm vào rơi xuống, cô bị ướt đến nửa người.
Đặt biệt còn có sâu bọ bò vào tránh mưa.
Phong Tri Ý lẳng lặng bò dậy, cảm thấy không thể nào ngủ nổi.
Cô thấy Cố Hàn Âm nằm nghiêng bên cạnh cũng không ngủ ngon giấc. Vì Phong Tri Ý không nằm ở đó, không còn ai che chắn nên mưa bắn luôn vào người làm cô ta tỉnh dậy.
"Mưa dột rồi à?"
"Đúng vậy."
Phong Tri Ý chia rơm ra sang bên, chặn chỗ hổng lại.
Nhưng không lâu sau mưa lại to và mau hơn, cỏ tranh trên nóc lại bắt đầu bị mưa thấm xuống nhỏ giọt.
Lần này, ngoại trừ Giang Diệu Diệu còn đang hôn mê, tất cả mọi người đều lục tục tỉnh dậy.
Phong Tri Ý thấy tất cả mọi người không có cách nào ngủ, chờ rạng sáng không chừng còn có việc phải làm, liền nói:
"Tôi đi xem có thể lấy các lá cây lớn để che lại được không."
Nói xong, đang muốn cong lưng lại đi ra ngoài, lại bị Lý Yến Hoa ngăn cản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận