Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 534: Người Quen Cũ

Chương 534: Người Quen CũChương 534: Người Quen Cũ
Kỷ Thâm liếm liếm răng, rút tay đang nhét trong túi ra, tiến đến trước mặt Phong Tri Ý và lịch sự chào hỏi:
"Xin chào."
Thực ra Phong Tri Ý đang hơi bối rối, cô không ngờ rằng khi đến dự đám cưới của Cố Hàn Âm, cô lại gặp nhiều "người quen" đến thế.
Nhà họ Sở, Đỗ, Tô, tất cả đều là những "người quen cũ" có ân oán với cô.
Cô không muốn trong ngày vui của người khác, gặp mặt kẻ thù và gây ra bất kỳ điêu không vui nào cho đám cưới của họ.
Chính vì thế, cô mới tránh đến góc khuất này, nơi không có người quen.
Nhưng không ngờ, không phải người quen tìm đến mình, mà lại có người lạ tới làm quen?
Có phải đang muốn tán tỉnh mình không?
Phong Tri Ý ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước mặt, trông như nhân vật nam chính quyến rũ và kiêu ngạo trong tiểu thuyết, cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời:
"Xin hỏi bạn là khách mời của phía cô dâu phải không?”
"Ừm."
Phong Tri Ý khẽ gật đầu, không có ý định trò chuyện thêm.
Cô nhìn quanh xem có chỗ nào yên tĩnh mình có thể ngồi hay không.
Kỷ Thâm dường như không nhận ra ý đồ của cô, vẫn nhiệt tình nói:
"Tôi là bạn bè bên phía chú rể, tên là Kỷ Thâm. Xin hỏi bạn tên gì?"
"Chị ơi!"
Phong Tri Ý chưa kịp nói, đã có giọng nói tươi vui chạy đến.
"Sao chị cũng đến đây? Sao chị không nói một tiếng? Em có thể mượn một bộ quần áo cho chị mặc! Nhìn xem chị mặc gì kìa...'
Nói xong, như thể vô tình phát hiện ra Kỷ Thâm, cô gái ngạc nhiên và vui mừng, sắc mặt hơi đỏ e lệ:
"Kỷ... Anh Kỷ Thâm, chào anh! Em là Phong Uyển của nhà họ Phong."
Không biết từ khi nào, một số phụ nữ trẻ tuổi tiến đến nói:
"Ôi, vài năm trước không phải cô luôn khẳng định mình là Thẩm Uyển sao? Sao bây giờ lại trở thành Phong Uyển?"
"Tại sao à? Tất nhiên là vì ông Phong đã trở lại chứ sao!"
"Ha ha ha...
"Tôi... Tôi đâu có?"
Thẩm Uyển mặt đỏ lên vì ngượng ngùng, cô ta cẩn thân liếc nhìn Kỷ Thâm:
"Em luôn gọi mình là Phong Uyển mà, từ nhỏ đến lớn."
Kỷ Thâm rõ ràng không quan tâm đến điều này, anh ta liếc nhìn Phong Tri Ý: "Cô ấy là chị em trong nhà của cô..."
Chưa nói hết lời, anh ta thấy Phong Tri Ý không thèm để ý đến ai cả, mà quay người bỏ đi.
Thẩm Uyển cũng phát hiện ra, vội vàng giả vờ nắm lấy tay Phong Tri Ý để chuyển đề tài:
"Chị ơi, chị đi đâu đấy? Đừng đi lung tung! Ở đây toàn người có danh tiếng, chị không quen biết ai, cẩn thận va chạm ai cũng không biết..."
"Cô gái này.'
Phong Tri Ý không kiên nhẫn tránh xa cô ta:
"Cô là ai vậy? Gặp ai cũng gọi chị, là để khoe rằng mình ngây thơ không biết gì à?"
Kỷ Thâm nghe thấy không nhịn được cười khúc khích, ánh mắt sâu thẳm lấp lánh tiếng cười thú vị.
Một số cô gái trẻ đứng bên cạnh cũng che miệng cười khúc khích.
Thẩm Uyển ngượng ngùng và xấu hổ, ánh mắt đỏ hoe nhìn Phong Tri Ý đầy oan ức:
"Chị ơi, sao chị có thể nói như vậy? Rõ ràng chúng ta đều là con của bố mài! Chúng ta là chị em ruột mài"
Cô ta đang muốn dựa vào Phong Tri Ý để trở lại nhà họ Phong ư?
Phong Tri Ý chán nản, khẽ nhếch môi không hứng thú, không thèm để ý đến cô ta và quay người bỏ đi.
Muốn trở lại nhà họ Phong, cứ tự mình đi làm phiên ông Phong đi, làm phiền tôi làm gì?
Tôi không phải là người nhà họ Phong, cũng không thể làm chủ thay nhà họ Phong.
Thẩm Uyển không từ bỏ, vẫn muốn đuổi theo:
“Chị ơi...
Nhưng cô ta bị ánh mắt sắc lạnh của Phong Tri Ý khi quay đầu lại nhìn làm cho choáng váng:
"Nghe kỹ đây, trên đời này, tôi không có cha mẹ, cũng không có anh chị em, mong cô tự giác một chút, đừng tùy tiện nhận người thân."
Khi Phong Tri Ý rất khí thế, những người xung quanh hầu như im lặng chết lặng trong giá lạnh.
Thẩm Uyển gần như nín thở, cho đến khi Phong Tri Ý đi xa, biến mất, mới hồi phục lại.
Cơ thể cô ta lạnh toát mồ hôi, vẻ mặt đầy oan ức gần như khóc:
"Chị ấy... sao chị ấy có thể như vậy?"
Kỷ Thâm lại càng thêm hứng thú khi Phong Tri Ý quay đầu với ánh mắt sắc lạnh, tiếp tục hỏi câu chưa hỏi xong:
Bạn cần đăng nhập để bình luận