Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 290: Đi Ngắm Tuyết

Chương 290: Đi Ngắm TuyếtChương 290: Đi Ngắm Tuyết
"Giờ nó còn ngây thơ, yêu ai thì dôn hết suy nghĩ về người đó, chúng ta nếu ngăn trở, thì sẽ khiến nó phản kháng."
"Chờ sau này nó trải qua nhiều chuyện rồi, thì nó sẽ tự biết vợ nó cần phải như thế nào, nó cần kết hôn với ai mới thích hợp mình. Dù sao nó cũng còn nhỏ, không cần nóng vội."
Nói đến đây, ông ta dừng lại như nghĩ tới điều gì, rồi giao phó cho mẹ Tô:
"Sau em nhớ bảo Vọng Đình chú ý một chút, đừng lỡ tạo ra sinh mệnh, đến lúc đó thì không dễ thoát thân.”
Mẹ Tô giật mình, hơi gật đầu.
Tuyết Thành là nơi ngắm tuyết, ngắm phong cảnh, ngao du chơi bời rất tuyệt. Chỉ là nó khá hoang vắng, thiếu hơi người.
Thế nên Phong Tri Ý và Mạnh Tây Châu tới đây chơi chừng mười ngày, rồi quyết định vẫn về Bắc Kinh mừng năm mới.
Dù sao nơi này cũng chưa khai phá thành điểm du lịch, không có quán rượu hay khách sạn... các thứ
Hai người là hai người xa lạ, xin ở nhờ nhà người ta cũng ảnh hưởng đến việc họ sum họp mừng năm mới.
Sáng sớm ngày thứ hai kể từ khi về đến thành phố Bắc Kinh, Phong Tri Ý hưng phấn đẩy Mạnh Tây Châu:
"Đi thôi đi thôi đi thôi, chúng ta phải nhanh đi sắm tết."
Lúc đi chợ Tuyết Thành chơi, cô thấy người ta xúm đông xúm đỏ sắm Tết thật náo nhiệt, trong không khí đầy mùi vị tết, tưng bừng và tốt đẹp.
Cô nhìn mọi người sắm Tết như thế cũng mong muốn được hòa mình trong không khí hân hoan này, cô quyết định đường đường chính chính cùng Mạnh Tây Châu đón Tất.
Nhưng trước khi trở về Bắc Kinh họ cần đi dạo chợ Tuyết Thành đã, bởi vì trong tứ hợp viện gân như không có gì cả, họ cần mua rất nhiều đồ đạc.
Mạnh Tây Châu ngó thấy bên ngoài tuyết rơi dày, anh cầm mũ, bao tay, khăn quàng cổ mặc vào cho cô.
Lúc đội mũ cho cô, thấy trong tai cô có nhét gì đó, anh hỏi:
"Đây là cái gì? Anh thấy em đeo suốt."
"Máy trợ thính."
Phong Tri Ý nói dối mà mặt không biến sắc:
"Tai tôi hơi nghễnh ngãng."
Lúc này AI cười lăn cười bò bên trong tai cô.
Mạnh Tây Châu cười, lườm cô một cái, ra vẻ hơi dỗi, anh đội mũ cho cô xong thì tiện tay nhéo nhẹ má Cô:
"Không nói thì thôi, đừng coi tôi như đồ ngốc mà nói dối."
"Mấy hôm trước lúc đi săn trong rừng tuyết, có con hươu cách đó hơn trăm mét, cô cũng có thể nghe được tiếng bước chân của nó đó thôi, còn dám nói là tai nghễnh ngãng, cô muốn lừa ai?" Phong Tri Ý cũng cười, ở cùng anh, cô thấy mình được tu do nhất, những điều cần ngụy trang, những thứ cần chú ý, cô không cần phải nghĩ đến, không cần phải che dấu nữa.
Một là giờ đang là mùa đông, ra ngoài cần đội mũ che tai, người khác không nhận ra.
Hai là cho dù Mạnh Tây Châu có chú ý tới, thì anh cũng sẽ giữ khoảng cách thích hợp với cô, cho dù có hỏi cũng chỉ ở mức độ vừa phải, không truy hỏi đến cùng.
Quả nhiên, Mạnh Tây Châu không tò mò đến mức phải biết cặn kẽ, anh cúi đầu thấy cô đang đi một đôi giày bông phong cách dân tộc, đôi giày này cô mua ở chợ Tuyết Thành:
"Cô thay sang đôi ủng bông màu đen kia đi, nếu không tuyết làm ướt giày, chân cô sẽ bị lạnh đó."
Đôi ủng đen kia của cô chính là một đôi ủng do ông thủ trưởng gửi cho cô, bên trong ủng là một lớp lông nhung rất dày, bê ngoài là quân ủng da thuộc, giữ ấm, chống nước, lại còn chống trượt.
Phong Tri Ý chỉ vào chiếc áo bông to đùng trên người mình:
"Tôi mặc cái này, mà đi đôi ủng mạnh mẽ như thế, anh không thấy quái đản lắm sao?"
Mạnh Tây Châu nhìn chiếc áo bông đặc trưng vùng Đông Bắc trên người cô, cười:
"Vậy thì cô thay áo khoác nỉ vào đi."
Không biết tại sao cô rất thích những thứ "quê hương" như thế, nào thì giày bông, rồi cả áo bông dài, thậm chí cô còn muốn mua một chiếc mũ Lôi Phong nữa, khi đội lên mũ sẽ che hết cả mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận