Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 276: Không Cho Người Khác Dùng

Chương 276: Không Cho Người Khác DùngChương 276: Không Cho Người Khác Dùng
"Nhưng vỡ nát thành một đống cũng quá đáng quá rồi, hơn nữa còn là chỉ trong một buổi tối, tất cả hộp đều tan tành, tôi luôn cảm thấy có chút gì đó ..."
'SuytL”
Phong Tri Ý cắt lời cô.
"Đừng nói nhảm nữa, coi chừng họa từ miệng mà ra."
Lý Yến Hoa vội vàng ngậm miệng.
"Tôi biết rồi."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới chỗ ngã ba, Phong Tri Ý đi một con đường khác.
"Vậy tôi đi trước nhé."
Lý Yến Hoa lúc nói mới nhớ ra liền hỏi.
"Cô đến đây làm gì vậy?"
Phong Tri Ý chỉ chỉ về phía sau núi.
"Tôi lên núi xem có rau dại, măng mùa đông hay không."
ĐÀ"
Lý Yến Hoa gọi với theo bóng lưng có chút xa dần của Phong Tri Ý.
"Tôi giặt đồ xong sẽ đi tìm cô nha!"
Phong Tri Ý nhìn cô ta không nói gì chỉ cười cười rồi quay đầu đi, cô nhìn núi xanh, ánh mắt lạnh lùng.
Cô không quan tâm chiếc hộp gỗ đó là bị lũ lụt cuốn trôi rồi được bọn họ nhặt, hay là do người có dụng ý khác vớt lên, cô không cho phép chúng xuất hiện trong tay người khác.
Đó là do Mạnh Tây Châu tự tay làm cho cô, hoa văn ở mặt trên đều do anh tỉ mỉ điêu khắc lên cho cô, là tấm lòng anh dành cho cô, cô không cho phép chúng bị bất kỉ nào khác ngoài bản thân mình sử dụng.
Thế nhưng việc chúng bị rất nhiều người chạm vào, sử dụng thậm chí còn bỏ đi nhiều món đồ khác khiến cô cảm thấy chán ghét.
Cho nên cô thà rằng toàn bộ đồ vật đều bị hủy.
Hơn nữa, lúc phòng cô bị sụp, một hai cái hộp đã bị chôn vùi, không có khả năng toàn bộ chúng đều bị cuốn trôi. Cho dù toàn bộ đều bị cuốn trôi, thì tất cả bọn chúng cũng không thể nào cuốn đi đến cùng một chỗ rồi bị nhóm thanh niên trí thức nhặt được.
Thế nhưng, tối hôm qua cái hộp này lại vừa vặn xuất hiện ở ký túc xá thanh niên trí thức.
Trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?
Lên đến trên núi, Mạnh Tây Châu chờ cô ở nơi mà bọn họ thường hay gặp mặt, thấy cô lạnh mặt, anh giật mình.
"Cô sao vậy? Là ai đã làm cho cô không vui sao?”
Phong Tri Ý kể lại câu chuyện về chiếc hộp gỗ bị lũ cuốn trôi lại trùng hợp xuất hiện ở kí túc xá thanh niên trí thức, cô còn thở phì phì bày tỏ: Mấy chiếc hộp gỗ này là do cô làm hư, không cho họ xài.
Mạnh Tây Châu nghe qua, ngoài mặt bật cười nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào. "Được, được, được rồi, sau này chỉ làm cho cô, không làm cho người khác nữa. Cô gái nhỏ bá đạo này, đừng tức giận nữa."
"Tôi tức giận hồi nào?"
Phong Tri Ý phản bác.
"Tâm ý người khác tặng, sao có thể bị người khác mang đi chà đạp như vậy? Quá không tôn trọng người ta rồi!"
Thà rằng nó là đồ của cô, có thể cô sẽ không tức giận như vậy.
Nhưng đây là đồ người khác tặng cho cô! Không pha trộn bất kì nguyên nhân nào, cũng không phải là lễ nghĩa có qua có lại, chỉ đơn thuần là đồ tặng cho cô.
Từ nhỏ cô đã nhận được rất ít tình cảm thuần khiết, cho nên cô cực kì quý trọng cũng rất quan tâm nó.
Nhất là khi cô nhìn thấy các nữ thanh niên trí thức khác xem hộp gỗ như bảo bồi mà yêu thích, vuốt ve, trong nội tâm cô bổng dưng bắt đầu bốc lên một ngọn lửa khó hiểu, khiến cô nổi giận.
"Được, được, được rồi..."
Vẻ mặt Mạnh Tây Châu cưng chiều, vì cô coi trọng tâm ý của anh như vậy mà trở nên vui vẻ.
" Sau này cô muốn gì tôi đều làm cho cô cả, đừng vì thứ không đáng giá này mà tức giận. Đi, tôi dẫn cô đi tìm đồ ăn ngon."
Lúc này Phong Tri Ý mới dịu lại.
"Ừm.
Mạnh Tây Châu dẫn cô lên núi tìm nấm, chim trĩ hoang, măng mùa đông và rau dại. Sau đó hai người họ đi đến sơn động, nấu một nồi thức ăn.
Dưới làn hơi nóng trắng xóa, Mạnh Tây Châu gắp một miếng thịt gà đã được nấu chín cho cô.
"Khi nào thì cô quay lại?" (ý là quay lại thôn sau khi về nhà nghỉ tết)
Phong Tri Ý ăn đến khuôn miệng nhỏ nhắn hồng hào trở nên bóng loáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận