Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 308: Có Thù Oán Gì Vậy?

Chương 308: Có Thù Oán Gì Vậy?Chương 308: Có Thù Oán Gì Vậy?
"Có thể cô ấy nghĩ ai đó trong mọi người đã tố cáo cô ấy?"
Vẻ mặt Chu Mạn Mạn có chút sâu xa:
"Không, sau này mọi người đều biết là ai."
"Người đó là ai?"
Tô Vọng Thư tò mò hỏi.
Vẻ mặt của mọi người đột nhiên trở nên bí ẩn.
Thấy vậy, Đỗ Nhược Lan khẽ mỉm cười:
"Tôi cũng tin rằng không phải mọi người, tất cả đều tốt như vậy cơ mà."
Sau đó, cô ta phấn khích vỗ ngực nhẹ:
"Không ngờ sau khi bị kiểm tra hai ba tháng, cô ấy vẫn được trả tự do, đó thực sự là may mắn trong những điều không may mắn. Nếu không, cô ấy có thể sẽ oán hận mọi người."
"Được trả tự do sau ba tháng?”
Tô Vọng Thư bĩu môi, không ngần ngại suy nghĩ hết sức xấu xa:
"Có lẽ gia đình cô ấy có mối quan hệ gì đó phải không? Hoặc cô ấy đã hối lộ ai đó, dù sao thì cô ấy cũng có khuôn mặt đẹp như vậy mài”
Tống Tông Minh, người luôn im lặng trong buổi ăn, bất ngờ đóng nắp hộp cơm xuống và đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc, rồi khẽ khom người:
"Tôi ăn xong rồi, tôi đi trước đây."
Nói xong anh ta cầm hộp cơm lên và trở vê phòng.
“Tôi cũng không ăn nữa, mọi người cứ trò chuyện đi."
Lục Giai Lương không nán lại lâu hơn.
Trong mắt anh, Phong Tri Ý thực sự là một người rất bao dung.
Nếu thanh niên trí thức cần giúp đỡ, cô ấy sẽ cố gắng hết sức để giúp.
Dù là người mới đến hay nhà mới xây, cô ấy đều chu đáo lễ nghi.
Dù sao anh ta cũng từng nhận được sự giúp đỡ từ cô nên đương nhiên không đành lòng nhìn người khác bôi nhọ cô một cách vòng vo như vậy.
Vì vậy trước khi rời khỏi bàn, anh ta không nhịn được lên tiếng, anh ta hỏi Tô Vọng Thư và Đỗ Nhược Lan:
"Hai người có thù oán gì với thanh niên trí thức Trân sao? Ngay từ đầu đã nhắm vào cô ấy một cách ác ý như vậy?"
"Các cô đang cố ý làm vậy để gây bất hoà quan hệ giữa cô ấy và nhóm thanh niên trí thức phải không?"
Mắt Tô Vọng Thư lập tức hiện lên vẻ áy náy, còn Đỗ Nhược Lan thì có vẻ ủy khuất:
"Không có, tôi chỉ hỏi chuyện bình thường mà thôi "
Lục Gia Lương khinh thường cười giễu cợt, các bà vợ bé trong họ nhà anh ta còn diễn xuất giỏi hơn hai người.
Nhìn thấy Lục Gia Lương cũng đã rời đi, mọi người nhìn nhau, bầu không khí có chút căng thẳng.
Phạm Khải Minh vội vàng thay đổi chủ đề và nói với mọi người về những biện pháp phòng ngừa khi đi làm, đồng thời nhanh chóng khiến bầu không khí trở nên sôi nổi.
Phong Tri Ý cho rằng cô không có mối thù sâu đậm nào với Tô Vọng Thư và Đỗ Nhược Lan, họ sẽ không đến đây làm việc như một thanh niên trí thức vì cuộc cãi vã ở cửa hàng bách hóa, có lẽ họ có mục đích khác.
Hơn nữa, cô ấy không thuộc cùng một tổ sản xuất với họ, gia đình bác Bành cô ở cũng cách xa với điểm thanh niên trí thức, và trong một thôn rộng lớn như vậy, có lẽ họ sẽ không gặp nhau nhiều lần, nên cũng không cần để ý.
Nhưng cô không ngờ rằng vào ngày hôm sau, sau khi cô không đi đón người mới đến, hai người đó thực sự đã tới cửa.
Tất nhiên, họ không đến gặp cô mà đến gặp bác Bành.
Không biết họ đã nói gì với bác Bành, ngày hôm sau, với sự giúp đỡ của rất nhiều người, hai người kia đã dọn đồ vào căn phòng của Bành Nha Nha.
Lúc Phong Tri Ý thức dậy vào sáng sớm và nhìn thấy cảnh tượng chuyển nhà nhộn nhịp, cô có chút bối rối.
Từ đầu đến cuối, bác Bành chưa từng hỏi ý kiến cô hay thậm chí chào hỏi cô.
Có lẽ vậy, Phong Tri Ý rũ mắt xuống, cô chỉ là ở nhờ nhà bác Bành, bác Bành không cần giải thích với cô, cô cũng không có quyền can thiệp, cũng không có tư cách cho ý kiến.
Cô quay người bước vào nhà, thay quần áo, khoác sọt tre lên lưng, khóa cửa rồi đi ra ngoài mà không ăn sáng, quyết định nhắm mắt làm ngơ.
Lang thang trên núi cả ngày, buổi tối về đến thôn, thấy rất nhiều cô dì đang nói chuyện vô cùng ghen tị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận