Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 115: Ba Dieu Giao Ước

Chương 115: Ba Dieu Giao ƯớcChương 115: Ba Dieu Giao Ước
Thực ra dùng dị năng chữa chỉ cần nửa tháng là đủ, nhưng Phong Tri Ý không muốn quá mức dọa người:
"Châm cứu sẽ từng bước từng bước xua tan tế bào ung thư, bệnh tình và triệu chứng của ông sẽ càng ngày càng nhẹ."
"Cho dù cuối cùng không thể trị tận gốc, cháu cũng có thể bảo vệ ông sau này có ít nhất mười mấy, thậm chí hai mươi năm cũng sẽ không ngã xuống vì căn bệnh này."
Phong Tri Ý không phải không muốn giúp ông ấy trị tận gốc, chỉ là bệnh trên toàn thế giới đều không có cách nào chữa khỏi, nếu cô chữa khỏi, vậy không phải cô đang tự tìm phiền toái sao?
Đến lúc đó, lão thủ trưởng này còn có thể buông tha cho cô sao?
Ngay cả khi thủ trưởng có thể, nhưng những người khác thì sao?
Trên đời này cho tới bây giờ cũng không có bức tường nào không lọt gió.
Mặc dù cô không chữa khỏi, nhưng có thể khống chế bệnh tình trong một tình huống ổn định.
Sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc, đảm bảo ông ấy mười mấy hai mươi năm, sẽ không chết vì căn bệnh này là được.
Hơn nữa, điều này cũng có thể thúc giục ông ấy duy trì chế độ ăn uống và thói quen sinh hoạt tốt, không khác gì chữa bệnh.
Cho nên trên mặt lão thủ trưởng cuối cùng có chút dao động tâm tình rất nhỏ, thản nhiên cười nói:
"Được, tạm thời để cho cháu chữa xem sao."
Giọng nói của thủ trưởng khá tùy ý, giống như chữa hay không chữa, khỏe hay không khỏe đều được.
Phong Tri Ý cũng không thèm để ý ông ấy có tin hay không:
"Vậy trước khi bắt đầu trị liệu, chúng ta trước tiên quy ước với nhau ba điều đi ạ?"
Lão thủ trưởng cho rằng:
"Là quy định vê chế độ ăn uống, nghỉ ngơi, tập thể dục của ông và các thứ khác sao?"
"Không ạ."
Phong Tri Ý hoàn toàn không có hứng thú với điều đó:
"Những chuyện này, tự có người còn chuyên nghiệp hơn cháu giám sát ông. Cháu đang nói đến là yêu cầu của cháu cơ."
"ồ?"
Lão thủ trưởng đầy bất ngờ nhướng mày, đứa nhỏ này khá can đảm, ông cười ha hả gật đầu:
"Đúng là nên có yêu cầu, cháu nói thử xem."
Phong Tri Ý không hề khách sáo mở miệng:
"Thứ nhất, cháu hy vọng lần chữa bệnh này có thể bảo mật, phải thật bảo mật. Đừng để người khác biết là cháu chữa bệnh cho ông”
"Coi như hoàn toàn không có chuyện này, làm cho người ta cho rằng cháu chỉ là bị điều tra xong, vô tội thả ra mà thôi." Lão thủ trưởng sửng sốt, có chút không dám xác định:
"Yêu cầu của cháu chính là y thuật của cháu không muốn bị người khác biết đến, không muốn kể công, cũng không muốn thù lao, bất kỳ hình thức thù lao nào cũng không cần sao?"
"Đúng vậy."
Phong Tri Ý gật đầu:
"Cháu chỉ muốn trở về tiếp tục làm một thanh niên trí thức chen chúc bình thường, có thể thanh tịnh sống qua ngày, không hy vọng bị bất kỳ quấy ray nào."
Lão thủ trưởng nhìn cô đăm chiêu trầm ngâm một hồi, cũng không đáp ứng luôn:
"Vậy thứ hai thì sao?"
Phong Tri Ý cũng không sốt ruột vì ông ấy không đồng ý, cô tiếp tục nói:
"Thứ hai, không nên đi điều tra thân phận của cháu, coi như là điều tra ra, cũng phải giả vờ như không biết."
Lời nói này lão thủ trưởng lại không bất ngờ, từ năng lực, phong thái cùng với lời nói cử chỉ mà xem thì thân phận của cô bé này nhất định không đơn giản.
Huống chi, cô bé còn muốn trốn khỏi thành phố.
Lão thủ trưởng vẫn không đưa ý kiến:
“Thứ ba thì sao?"
"Thứ ba ạ?"
Thực ra Phong Tri Ý không có yêu cầu thứ ba, ba yêu cầu vừa rồi cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi:
"Chúng ta có thể không trị bệnh trong bệnh viện không ạ? Cháu ghét mùi ở đây."
Lão thủ trưởng cười khẽ một tiếng:
"Hai yêu cầu đầu tiên, nếu ông không đáp ứng thì sao? Cháu vẫn sẽ chữa bệnh chứ?"
Yêu cầu thứ ba vốn dĩ là có cũng được không có cũng không sao, rõ ràng là nói cho đủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận