Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 275: Chẳng Qua Là Cô Lười Tranh Đấu

Chương 275: Chẳng Qua Là Cô Lười Tranh ĐấuChương 275: Chẳng Qua Là Cô Lười Tranh Đấu
Trước kia chẳng qua là cô ngại phiền phức, lười hoạt động, cũng không biết được mình sẽ ở lại cái thế giới khó hiểu này bao lâu, nên cô rất lười tranh đấu.
Còn cả người ông luôn quan tâm đến nguyên thân nữa, cô không muốn liên lụy ông ấy.
Nhưng cô ăn mêm không ăn cứng, hơn nữa cô cực kì căm hận bản thân bị người khác uy hiếp.
Cho nên Phong Tri Ý quay về đại đội Mộng Trang chưa được hai ngày, đại đội trưởng cũng vội vàng trở về theo, còn nói cho cô biết, Hứa Lê Hương chịu phán quyết ba mươi năm tù, đời này của cô ta coi như xong rồi.
Phong Tri Ý bình thản, mỉm cười vô hại, cả đời không tranh quyền thế, năm tháng tôi qua yên bình.
Đại đội trưởng có hơi cố ky nhìn cô một chút, ngại ngùng nói rằng cô không có việc gì là tốt rồi.
Đại đội trưởng là một người cực kì thức thời, những dây dưa giữa cô và Hứa Lê Hương không bị rò rỉ chút nào ở trong đại đội.
Ngoại trừ Mạnh Tây Châu ra, không ai biết cô đi đến tỉnh thành một chuyến, thậm chí còn tiếp xúc qua Hứa Lê Hương.
Cuộc sống cuối cùng cũng trở về với vẻ yên bình, ngày qua ngày rồi tháng mười hai cũng đến.
Mùa đông năm nay, đại đội không phát lương thực, cũng không có thu hoạch vụ thu đông để cất trữ.
Tất cả mọi người đều bận rộn xây lại nhà, Phong Tri Ý không có việc gì làm thì giúp xây lại phòng cho điểm thanh niên trí thức.
Dù sao cô cũng là một trong những thanh niên trí thức, thế sự vô thường, nào ai biết được vào một ngày nào đó cô có chuyển về hay không.
Bận rộn cho đến cuối tháng mười hai, tất cả phòng ốc trong đại đội mới lục tục tu bổ xong.
Vào ngày nhóm thanh niên trí thức chuyển vào phòng mới, Phong Tri Ý lại bất ngờ phát hiện ra, trong tay họ mỗi người đều có một chiếc hộp gõ, là chiếc hộp mà cô vốn cho rằng đã bị lũ lụt cuốn trôi.
Lý Yến Hoa nhìn thấy ánh mắt cô rơi trên chiếc hộp, thì cười nói với cô.
"Cô cũng thấy được chiếc hộp gỗ này là rất tinh xảo, rất đẹp đúng không?"
Phong Tri Ý mỉm cười.
"Ừ, các cô lấy ở đâu ra vậy?"
Cô vừa hỏi lời này thì ánh mắt kín đáo quét qua mọi người, nhưng không thấy ai có vẻ mặt gì khác lạ.
Chỉ có Hàn Chiêu Đệ vẫn theo thói quen khoanh tay, cúi đầu xuống, không nhìn thấy được cảm xúc.
"Cái này à, là Chiêu Đệ đã phát hiện được lúc lũ, cũng không biết là phát hiện ở đâu nữa."
Lý Yến Hoa không hề phát hiện ra, mà vui vẻ nói với Phong Tri Ý rằng.
"Lúc chúng tôi ở trên núi, rảnh rỗi sẽ đến bờ lũ để vớt đồ, còn có thể vớt được không ít đồ tốt nữa!"
Nói xong cô ta chỉ chỉ vào các loại dụng cụ trong nhà trọ.
"Cô xem, mấy món này đều là do chúng tôi vớt được từ cơn lũ đó."
Phong Tri Ý kín đáo liếc nhìn Hàn Chiêu Đệ vẫn đang cúi đầu im lặng thu dọn đồ đạc, ôn hòa mỉm cười.
"Ừm, như thế rất tốt, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền." "Lại chả thết"
Lý Yến Hoa hoàn toàn không biết gì cả, vẻ mặt vui vẻ khi được lợi.
Vẻ mặt của Phong Tri Ý từ đầu đến cuối cô đều không có gì khác lạ với nhóm thanh niên trí thức đang vui vẻ ăn cơm tân gia.
Vào ngày hôm sau khi cô vác sọt lên núi, giữa đường cô gặp được Lý Yến Hoa đang mang quần áo giặt ở bờ suối, cô ta nói với Phong Tri Ý một chuyện kì lạ.
"... Ngày hôm qua tôi có nói với cô về cái hộp kia, tối hôm qua đang yên đang đẹp bỗng nhưng vỡ thành đống gỗ vụn, nhưng lại không chỉ có một mình tôi bị, hộp của mọi người đều vỡ nát cả. Cô nói xem có kì lạ hay không?”
"Vỡ nát sao?"
Phong Tri Ý kinh ngạc.
"Vỡ thế nào?"
"Tôi không biết!"
Lý Yến Hoa cũng thấy kì lạ, buồn bực nói.
"Tối qua còn rất tốt, nhưng đến sáng sớm tôi phát hiện ra nó đã trở thành một đống vỡ vụn."
Phong Tri Ý khế cau mày.
"Hay là bị mốc nên hư rồi? Cũng có thể bị chuột gặm?”
"Chắc là vậy."
Lý Yến Hoa không dám nói ra mấy chữ yêu ma quỷ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận