Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 265: Tro Ve

Chuong 265: Tro VeChuong 265: Tro Ve
Không còn là cái người trước kia trắng trẻo giống như thiếu niên yếu ớt trong tranh thủy mặc bước ra nữa.
Thân thể anh dần dần dài ra và cường tráng hơn rồi, khỏe mạnh hơn, mà ngay cả da thịt đều có màu vàng như màu lúa.
Mới hơn hai tháng không gặp, từ thanh niên đẹp trai yếu ớt, không chỉ tướng mạo hay là khí chất đều đang dần dần biến thành thân thể cường tráng, mạnh mẽ, hình dáng thanh niên tram ổn cũng dần hình thành.
Trong lòng Phong Tri Ý không khỏi âm thầm tiếc nuối, thiếu niên mềm mại, lanh lợi trước kia đã một đi không trở lại rồi.
Thanh niên trước mắt này, ở khoảng cách gần, còn mang đến cảm giác áp bức mang tính chiếm hữu của đàn ông, làm cho cô cảm thấy vừa xa lạ lại mới mẻ.
Mạnh Tây Châu thấy vậy đưa mắt nhìn cánh tay mình, hình như đúng là không còn trắng trẻo như trước nữa.
Chẳng qua anh không quá để ý điều này, cũng không ngờ cô lại sẽ nhớ kỹ, rõ ràng như vậy.
Chẳng biết tại sao, trong lòng anh tràn ra chút niềm vui nhỏ, Mạnh Tây Châu mím môi mỉm cười, anh nhìn cô, trong mắt hiện lên có chút ngạc nhiên:
"Cô không hề đen đi chút nào, không phải cô vẫn luôn ở bên ngoài sao?"
Năm nay trừ tháng sáu bị lũ lụt trời mưa, thì tháng bảy, tháng tám thậm chí tháng chín trên khắp cả nước có đến bảy mươi phần trăm số ngày là nắng, không có nơi nào bị lũ lụt, một số nơi còn khô hạn.
Hay là mặt trời không chiếu tới cô ấy nhỉ?
Cô ấy không chỉ không bị đen, cũng không có bị thô ráp, vẫn là dáng vẻ mềm mềm mại mại, khiến trong lòng anh không thể hiểu nổi.
Nói đến chuyện này, Phong Tri Ý hơi đắc ý.
"Nói chung là tôi có chú ý chống nắng, cho nên là không dễ bị đen đi."
Coi như là cô không sợ bị đen nhưng cũng muốn đề phòng bị cháy nắng.
Nói chung là lâu lắm không gặp cô, Mạnh Tây Châu nhìn cô chằm chằm, nét mặt, ánh mắt vẫn không tự chủ được mà cười.
"Nghe ông thủ trưởng nói cô đã chạy đi rất nhiều nơi?"
"Đúng vậy, đi các khu vực sông Trường Giang, nơi đó lũ lụt thường xuyên hơn so với lũ lụt ở đại đội Mộng Trang..."
Phong Tri Ý nói qua với anh ấy một chút, những hiểu biết ở ngoài hơn hai tháng qua.
Ông thủ trưởng ngủ thẳng một mạch tới rạng sáng thì tỉnh giấc, thấy hai đầu người chụm một chỗ, nhẹ nhàng, nhỏ giọng, nói những chuyện vô ích, mặt mày hớn hở, vui vẻ.
Đặc biệt Mạnh Tây Châu, mặt mày hớn hở, mỉm cười, nhìn Phong Tri Ý giống như bao nhiêu cũng không đủ, từng ánh mắt vô cùng dịu dàng, quyến luyến.
Mà Phong Tri Ý cũng thay đổi từ thái độ thường ngày có vẻ dịu dàng nhưng thực chất lại xa cách và tẻ nhạt, cô cười nói một cách chân thực và có tình cảm.
Dưới nắng chiều buông xuống, hai người một người mỉm cười, một người yêu kiều, bau không khí vui vẻ như một đôi vợ chồng son gặp lại sau một thời gian dài xa cách.
Nhìn có vẻ bình thường nhạt nhẽo, nhưng lại làm cho ông thủ trưởng đột nhiên cảm thấy mình ở đây giống như là kẻ dư thừa.
Ông thủ trưởng khó chịu ho nhẹ một tiếng, quét đi hoàn toàn cảm giác bị phớt lờ.
Lúc này hai người không coi người xung quanh ra gì mới hoàn hồn lại, Mạnh Tây Châu nhanh chóng thu lại sự dịu dàng tỏa ra từ trong ra ngoài, rót cho ông một tách trà nóng:
"Hiện tại gần đến giờ ăn tối rồi. Ngài có muốn dùng cơm không?"
Ông thủ trưởng nhận lấy trà, nhấp một ngụm để làm dịu cổ họng, khẽ gật đầu rồi đứng dậy:
"Đi thôi."
Ông biết thằng nhóc này chắc chắn nghĩ mình là một ông già phiền phức nên khi đi ăn tối ở nhà ăn về, ông lấy lý do mình ngủ không ngon và yêu cầu bảo vệ chuyển ông vào một cái ghế riêng cho khuất mắt.
Phong Tri Ý không nhận ra rằng ông thủ trưởng đang ghét bỏ hai người họ, bởi vì tối hôm qua khi họ đến, ông thủ trưởng đã yêu cầu một chiếc ghế riêng.
Mà mùa này ít người đi xe lửa và có nhiều ghế trống nên không sao cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận