Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 199: Quà Năm Mới

Chương 199: Quà Năm MớiChương 199: Quà Năm Mới
"Mưa tuyết thấm ướt đất ruộng, nhưng mà bù lại sẽ giúp cho việc canh tác dễ dàng hơn, không phải sao ạ?”
"Đúng vậy!"
Bác Bành cười ha ha nói.
Bành Nha Nha đang ăn cơm tối ở nhà cũng vui vẻ chạy đến:
"Chị Tố Tố!"
"Nha Nha, năm mới tốt lành!"
Phong Tri Ý lấy ra quà năm mới đã chuẩn bị từ trước cùng với bao li xì:
"Cái này cho em, quà năm mới, cả tiền mừng tuổi nữa."
Bành Nha Nha nhìn về phía bác Bành, thấy bà ta khẽ gật đầu, mới vui vẻ đón lấy.
"Cảm ơn chị Tố Tố! Chị Tố Tố cũng năm mới tốt lành!"
Bác Bành mặt mày hớn hở nói với Phong Tri Ý.
"Cháu chưa ăn cơm phải không?”
Nói xong bà ta quay về phía Bành Nha Nha nói:
"Mau mang bát đũa, hâm nóng cơm lại cho chị Tố Tố."
Bành Nha Nha vui vẻ "Vâng" một tiếng rồi vội vàng chạy đi.
Bác Bành quay đầu, tiếp tục nói với Phong Tri Ý:
"Cháu đi vào phòng chờ trước đi, bác giúp cháu nấu ít nước nóng tắm rửa cho ấm người."
Phong Tri Ý cảm kích mỉm cười:
"Vậy cảm ơn bác."
"Khách sáo làm cái gì!"
Bác bành nói xong thì xoay người đi vào phòng bếp.
Phong Tri Ý xách theo hai cái túi, móc chìa khóa ra mở cửa vào căn phòng nhỏ của mình.
Trong phòng vẫn không có gì thay đổi so với lúc cô đi, tuy rằng đã qua nửa tháng, tuy có chút bụi tuyết bám vào nhưng không khí trong phòng rất trong lành, nhìn qua dường như không có quá nhiều bụi bẩn, vẫn sạch sẽ như trước.
Cùng nhà bác Bành ăn cơm tối qua loa xong, cô bưng nước nóng vào, lau sơ căn phòng qua một lần rồi thay mới toàn bộ ga giường và chăn đệm, sau đó cô đi vào không gian súc miệng rửa mặt tắm rửa, vệ sinh cá nhân.
Xong xuôi tất cả, cô đi ra ngoài, thắp một bát đèn dầu nhỏ, lấy một quyển sách ra đọc, kiên nhãn chờ đợi.
Quả nhiên, đợi đến khuya ít người qua lại, Mạnh Tây Châu đã mang tất cả hành lý của cô đến, kèm theo một cái lò đất nhỏ, than củi và một số thức ăn vẫn còn hơi ấm.
Phong Tri Ý muốn từ chối nhận cái lò đất nhỏ: "Cái này anh để lại xài đi, nhà anh lạnh quá, chăn lại mỏng nữa."
Buổi tối cô không ở lại căn phòng ngủ lạnh lẽo không có hệ thống sưởi này mà sẽ vào không gian, nên có giữ lại cái này thì cô cũng không sử dụng đến.
Cô không nhận, nhưng cánh tay thon dài của Mạnh Tây Châu đã mang những đồ vật này đưa qua cửa sổ, để vào trong phòng cho cô.
"Tôi đã làm cái khác rồi, trong phòng tôi cũng có."
"Vậy cũng được."
Phong Tri Ý không có lý do để từ chối anh, chỉ bảo anh chờ một chút, cô soạn ra một túi đồ lớn đưa cho anh.
"Thủ trưởng cho tôi một ít đồ, một mình tôi ăn không hết, chia cho anh một ít này."
Sau đó cô đưa cho anh một cái hộp và một phong tiền lì xì.
"Đây là quà và tiền mừng tuổi, anh và Nha Nha đều có."
Mạnh Tây Châu kinh ngạc, mặt mày lập tức tươi tắn vui mừng, anh ngoan ngoãn nhận lấy, sau đó cũng móc từ trong túi ra một phong bao lì xì đưa cho cô.
"Tôi chỉ có tiền mừng tuổi, trở về sẽ gửi thêm quà năm mới cho cô."
Anh chỉ biết tết phải đưa tiền mừng tuổi nhưng không ngờ lại có cả vụ quà năm mới này, cho nên anh không chuẩn bị.
"Hả, tôi cũng có sao?"
Phong Tri Ý ngược lại có hơi ngạc nhiên, cô ngượng ngùng.
"Tôi cũng đã lớn rồi."
Từ năm cô lên năm tuổi thì đã không còn nhận được quà và tiền lì xi những thứ này thường do kẻ làm chủ gia đình như cô chia cho người trong tộc.
Cái cảm giác ấm áp khi nhận được tình thương này đã rất lâu cô không được trải qua, làm cho cô ngẩn ngơ trong chốc lát,
Mạnh Tây Châu suýt nữa bật cười thành tiếng, nhìn cô mặt mũi còn non nớt lại nghiêm túc nói rằng mình đã lớn, anh chỉ cảm thấy cô dễ thương không gì sánh được.
Anh không kìm được, xoa xoa đầu cô.
"Tôi về trước đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận