Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 285: Phũ

Chương 285: PhũChương 285: Phũ
Tô Vọng Thư nghẹn lời, cô ta ôm lấy Đỗ Nhược Lan, người giờ đang bưng mặt khóc ròng rồi nói:
"Nhưng Nhược Lan chí ít cũng là bạn của em, sao anh lại đối xử với bạn em như thế?"
"Bạn của em là của em, không phải của anh."
Tô Vọng Đình nói không hề khách sáo:
"Anh không phải là trạm thu hồi rác rưởi."
'Anhl"
Tô Vọng Thư dường như tức phát điên:
Anh thật quá đáng!"
Tô Vọng Đình lười không thèm nói chuyện với cô ta nữa.
Cùng lúc đó, Phong Tri Ý mới hồi hồn, cô nhìn thấy Mạnh Tây Châu lái xe thành thạo thì kinh ngạc:
'Anh học cách lái xe từ khi nào vậy?”
Mạnh Tây Châu khẽ cười, nhìn cô:
"Tôi học sau khi làm việc cho ông thủ trưởng không bao lâu."
Kỳ thật là đời trước anh đã học được rồi.
"Không tệt"
Phong Tri Ý cười và khen anh, bây giờ số người biết lái xe chắc là không nhiều, sau này cho dù không làm được gì thì cũng có thể làm lái xe, nghe nói đây là nghề ổn định trong thời kỳ này.
Nhưng mà:
"Xe này đâu ra thế?"
"Tôi mua đấy."
Ngữ khí của Mạnh Tây Châu rất bình thường.
Nhưng lại khiến Phong Tri Ý kinh ngạc:
"Hả?! Của anh á?!"
Thời đại này, người có thể mua được xe quả thực là hiếm có khó tìm.
Đây không chỉ là vấn đề về tiền, mà còn phải có thân phận, có quan hệ, rất nhiều yếu tố, không phải cứ có tiền là có thể mua được.
Mạnh Tây Châu gật nhẹ.
Phong Tri Ý thật sự kinh ngạc, nhưng thứ khiến cho cô càng ngạc nhiên hơn chính là, Mạnh Tây Châu chở cô tới một khu nhà tứ hợp viện cổ kính.
Còn chuẩn bị cho cô một phòng trông hệt như một khuê phòng của một tiểu thư đài các, khiến cho cô tưởng chừng như mình vừa xuyên qua thời không về cổ đại.
Thế nhưng Mạnh Tây Châu vẫn chưa vừa lòng:
"Phòng còn hơi đơn sơ, cô tạm chấp nhận một chút nhé, còn thiếu cái gì sau này chúng ta lại đi đặt mua.
Phong Tri Ý ngạc nhiên:
"Nơi này, cũng là của anh ư?"
"ừ"
Vẻ mặt của Mạnh Tây Châu lại rất bình tĩnh:
"Tôi nghĩ sau này chúng ta sẽ thường xuyên đến đây, nên mua một chỗ đặt chân."
Chỗ đặt chân ư? Trong lúc nhất thời Phong Tri Ý cảm thấy có rất nhiều lời muốn mà không biết bắt đầu từ đâu.
Tòa tứ hợp viện kiểu cũ còn được bảo tồn tốt như thế này, sau này sẽ thành vô giá.
"Cô có đói không?”
Mạnh Tây Châu giúp cô dọn phòng một chút, anh ngước lên nhìn trời:
"Chúng ta ra ngoài ăn đi? Nơi này còn chưa đặt mua nồi niêu xoong chảo. Sau khi ăn xong, buổi chiều chúng ta lại từ từ mua sắm những vật dụng thiết yếu, nhé?"
Phong Tri Ý gật nhẹ, cô không khỏi nhìn Mạnh Tây Châu với ánh nhìn khác:
Anh ấy còn rất trẻ, ở hoàn cảnh sinh tôn gian nan như thế này, anh ấy vẫn có thể tự mua xe mua nhà, còn là tỷ phú tương lai.
Chỉ tính riêng căn tứ hợp viện này là đã đủ để sau này anh ấy có thể ăn ngon mặc đẹp cả đời, anh ấy quả là có con mắt tinh tường.
Chỉ có thể nói, anh không hổ danh là nhân vật phản diện siêu mạnh, có thể hô mưa gọi gió trong truyện nhỉ?
Năng lực của anh quả nhiên vượt xa người bình thường.
Chỉ cần tưới cho anh chút nước (ông thủ trưởng đề bạt) là anh đã có thể tự trưởng thành nhanh chóng, thành một đại thụ rợp trời rồi.
Người này, sức sống cũng thật mạnh mẽ.
Cho dù thân anh đang ở trong bùn tanh, cũng có thể nở bung thành một đóa hoa sinh mệnh đẹp nhất.
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc pha lẫn khâm phục của Phong Tri Ý, Mạnh Tây Châu bật cười khẽ, rồi anh dắt tay cô ra ngoài ăn cơm.
Anh thật sự không biết mình lợi hại chỗ nào, anh chỉ là người sống nhiều hơn người khác một đời mà thôi.
Những thứ này chẳng qua chỉ là một phần triệu trong số tài sản đời trước của anh.
Giờ anh đã trùng sinh được hai, ba năm rồi, biết nhiều tiên cơ đến như thế, mà chút đồ vật này cũng không thể có được thì sau này anh lấy gì mà nuôi người mong manh như cô đây?
Ngay cả xe và nhà, cũng chỉ là vì nghĩ đến cô là người Bắc Kinh, về sau chắc chắn cô sẽ phải thường xuyên về đó, nên anh mới mua một chỗ đặt chân như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận