Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 347: Doi Thuốc Chống Muỗi

Chương 347: Doi Thuốc Chống MuỗiChương 347: Doi Thuốc Chống Muỗi
Tô Vọng Thư nhìn cánh tay trắng nõn của mình, bị muỗi đốt đến nổi mỗi nơi một vết sưng, sau đó cô ta còn gãi đến chảy máu, trở thành từng vết xanh tím, đỏ đen, quả thật xấu xí không chịu nổi.
Tô Vọng Thư nhíu mày, đúng lúc nhìn thấy Bành Nha Nha sau khi rửa rau ra đổ nước:
"Này! Cô đến đây! Tôi có việc hỏi. Nhưng đừng đến gần tôi quá."
Bành Nha Nha đổ nước xong, cầm cái chậu trống run rẩy tiến lại, dừng lại cách họ ít nhất hai mét:
"Có chuyện gì ạ?”
Tô Vọng Thư hài lòng gật đầu:
"Trước đây không phải cô nói là khi Phong Tri Ý ở nhà cô đã đốt một loại hương, và từ đó trong nhà không còn muỗi nữa sao? Cô đi xin một ít về đây đi!"
Bành Nha Nha ngẩn ngơ một lúc, cảm thấy bây giờ mối quan hệ giữa họ đã không còn tốt đẹp để đi tìm Phong Tri Y nữa thì do dự nói:
"Cái này, cái này...
Tô Vọng Thư nhướng mày, biết cách nắm bắt điểm yếu của họ:
"Nếu cô đi xin được, khi tôi chuyển đi, sẽ giảm cho nhà cô mười đồng tiền thuê."
Bành Nha Nha nghe vậy quả thực có chút hứng thú, mím môi:
"Vậy, vậy em sẽ đi hỏi bà."
Nói xong, cô bé quay người chạy về phía bếp.
Ngày hạ chí, đội đào giếng đến thôn.
Tuy nhiên, công nghệ và thiết bị đào giếng hiện tại khá lạc hậu, một ngày chỉ có thể đào một hoặc hai cái giếng.
Thôn trong đại đội khá lớn, có nhiều giếng cần được đào.
Đến lượt Phong Tri Ý, đã là một tuần sau.
Thời tiết oi bức, đào giếng dưới cái nắng chói chang quả thật là công việc vất vả.
Phong Tri Ý đã nấu một ít cháo đậu xanh loãng, mang đến cho họ giải nhiệt.
Hy vọng họ sẽ làm việc cẩn thận, đào cho cô một cái giếng tốt.
Mạnh Tây Châu đựng đầy một nửa thùng gỗ rồi cam lên nói:
"Tôi sẽ mang qua, cô đừng ra ngoài, nắng quá gắt."
"Ừ"
Phong Tri Ý tiện tay lấy chiếc nón cỏ treo trên tường:
"Anh đội nón khi ra ngoài, đừng để bị cháy nắng nữa."
Mới đầu mùa hè mà anh đã đen đi một tông màu rồi.
Mạnh Tây Châu cười khúc khích, cúi xuống hơi nghiêng đầu:
"Đàn ông đen một chút cũng không sao."
Phong Tri Ý ban đầu định đưa cho anh, nhưng bây giờ thì tiện tay đặt lên đầu anh: "Da đen là bệnh, cần phải chữa."
Mạnh Tây Châu cười:
"Mùa hè việc nặng, ai mà không đen đi được? Chỉ có cô là càng nắng càng trắng."
Trắng đến nỗi phát sáng.
Đó là bởi vì cô có dị năng hệ mộc, có thể hấp thụ năng lượng từ mặt trời để quang hợp.
Tuy nhiên, điều này không thể giải thích với anh, Phong Tri Ý lách qua chủ đề khác:
"Đưa xong thì anh mau quay về nghỉ ngơi một chút, công việc chiều nay ở ngoài đồng không phải cũng khá nặng nhọc sao?”
Phong Tri Ý chiều nay không định đi làm, cái giếng này được đào ở sau sân nhà cô, trong sân có nhiều loại cây quả và rau cùng ngỗng lớn, cô cần phải trông nom, không thể để ai đến lấy đi mất được.
"Được."
Mạnh Tây Châu cười tươi, đôi mắt cong lên:
"Nhưng chiều nay tôi không đi làm, nhà có nhiều người như vậy, tôi không yên tâm để cô ở nhà một mình, tiện thể theo dõi tiến độ đào giếng luôn. Dù sao, chúng ta cũng không thiếu chút công điểm đó."
Phong Tri Ý cười:
"Anh muốn lười biếng thì cứ nói, đừng đổ lỗi cho tôi. Mấy người phàm phu tục tử kia, cũng không làm khó được tôi đâu.'
Nhìn cô tự tin như vậy, Mạnh Tây Châu không nhịn được mà trêu chọc:
"Đúng đúng đúng, tiểu tiên nữ đá người giỏi nhất. Vậy hôm nay tiểu tiên nữ có đi nặng chưa?"
"Biến đi -"
Phong Tri Ý lập tức không vui, cười mắng và đẩy anh ra ngoài.
Mạnh Tây Châu cười khúc khích bước vào hàng cây chắn ngang ánh nắng, vẫy tay với cô rồi bảo cô vào nhà nghỉ trưa:
"Cô cứ đi ngủ trưa đi, việc đào giếng cứ để tôi lo."
Phong Tri Ý gật đầu, nhìn theo anh đi về phía sau nhà, đang chuẩn bị bước vào nhà gỗ, thì một giọng nói có chút do dự "chị Tố Tố" vang lên từ phía cổng.
Là Bành Nha Nha?
Cô bé đến đây làm gì?
Phong Tri Ý quay người đi về cổng, thấy Bành Nha Nha có vẻ bối rối nhìn khu vườn của cô, dường như không chắc mình có đến nhầm chỗ không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận