Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 246: Hàn Chiêu Đệ Đến Kỳ

Chương 246: Hàn Chiêu Đệ Đến KỳChương 246: Hàn Chiêu Đệ Đến Kỳ
Giang Diệu Diệu còn chưa tỉnh đâu! Không thể để có thêm một bệnh nhân được.
Cô có khả năng đặc biệt để tự bảo vệ, nên có thể loại bỏ một số rắc rối không cần thiết.
"Được."
Lý Yến Hoa hơi bĩu môi khó chịu một chút, hình như mỗi lần muốn Hàn Chiêu Đệ làm gì đó là cô ta đều tìm được lý do để trốn tránh, thậm chí là lý do đó không ai có thể phản đối, thực sự nghi ngờ liệu có phải cô ta cố tình làm vậy hay không nữa.
Bất chấp mưa lớn, Phong Tri Ý và Lê Yến Hoa đã đi hái rất nhiều lá chuối và dùng chúng để tu sửa mái nhà.
Sau đó, mọi người dọn dẹp lại một chút để tiện nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời vẫn còn mờ sáng, Phong Tri Ý lấy cớ đi tìm quần áo để thay để nhanh chóng rời khỏi đây.
Mặc quần áo ướt cả đêm làm cô cảm thấy rất khó chịu.
May là cô có khả năng đặc biệt tự bảo vệ, không thì chắc chắn đã bị cảm lạnh rồi.
Hôm qua, có lẽ mọi người đều đã hoảng sợ và mệt mỏi.
Tuy cả doanh trại chật kín người nhưng vẫn ngủ yên tĩnh, ngay cả những người lính làm việc cả ngày lẫn đêm cũng mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Phong Tri Ý dựa theo ánh sáng của bầu trời buổi sớm, lặng lẽ bước qua doanh trại, tránh lính canh và đi thẳng vào khu rừng.
Đến chỗ không người, cô lắc mình tiến vào không gian để ăn uống tắm rửa và nghỉ ngơ cho khôi phục lại.
Cả người cuối cùng cũng từ từ thoải mái.
Mạnh Tây Châu mãi đến sáng hôm sau mới có thời gian đi tìm Phong Tri Ý.
Nhưng khi anh đến lều của nữ thanh niên trí thức ở đại đội Mộng Trang, nhưng không thấy cô ở đó.
Với thân phận của mình, anh không thể hỏi thăm tung tích của cô một cách thẳng thừng.
Sau khi suy nghĩ một chút, anh quay lại phía chỗ bác Bành nhưng vẫn không tìm thấy cô.
Anh chạy đi tìm kiếm ở những nơi mà cô có thể đã đến, nhưng vẫn không thấy.
Ngay lập tức, Mạnh Tây Châu đứng giữa biển người đông đúc trong doanh trại, nhìn xung quanh đám đông chằng chịt người với người, anh đột nhiên có cảm giác kinh hoàng nếu không bao giờ tìm thấy cô ấy nữa, đầu anh bỗng trống rỗng.
"Sao anh lại đứng ở đây?"
Đột nhiên, một giọng nói mềm mại vang lên, Mạnh Tây Châu quay người lại, anh thấy Phong Tri Ý đứng ở đó như một ngọn đồi xanh tươi sau cơn mưa đêm qua.
Anh sửng sốt một lát, rồi bỗng nhiên tươi cười:
"Cô lại chạy loạn đi đâu vậy? Sao tôi tìm kiếm khắp nơi đều không thấy cô”.
Giọng điệu không che giấu được sự bất bình mà dường như còn có cảm giác nũng nịu. Phong Tri Ý nghe vậy thì giật mình, trong lòng cũng mềm nhũn, đành nhẹ nhàng cười nói:
“Anh tìm tôi có việc gì sao?”
Mạnh Tây Châu không trả lời, anh bước tới giúp cô gỡ chiếc sọt tre sau lưng ra, mở ra xem, thấy bên trong có nấm tươi lẫn đất, anh hỏi:
“Co đã lên núi vào sáng sớm à?”
Phong Tri Ý khẽ gật đầu, cô có thể giả vờ chịu đựng sự khó chịu khi ở trước đám đông, nhưng trước mặt anh thì cô rất thẳng thắn:
"Đồ ăn trong căng tin của doanh trại quân đội này quá tệ, tôi không thể ăn nổi, cổ họng đều đau rồi."
Nghe thấy cô cằn nhan với mình như vậy, trong lòng Mạnh Tây Châu đột nhiên có cảm giác hài lòng, anh mỉm cười, cầm giỏ tre ra hiệu cho cô đi theo:
"Đi thôi, tôi dẫn cô đi ăn đồ ăn ngon"
"Ở đâu?"
Phong Tri Ý đi theo sau.
Mạnh Tây Châu nói 'suyt" và ra hiệu cho cô đi theo mình.
Hiện tại cả trong và ngoài trại quân đội đều rất đông người, người bên ngoài muốn vào ăn cơm, người ở bên trong lại muốn ra ngoài tìm người.
Vì vậy, lượng người ra vào rất lớn, nên lính canh gác cũng không hỏi hay ghi chép gì, rất thoải mái.
Hai người lần lượt rời khỏi doanh trại quân sự, hướng vào khu rừng.
Khi họ đã đi sâu vào rừng và không còn ai xung quanh, Mạnh Tây Châu mới bước chậm để chờ cô:
Bạn cần đăng nhập để bình luận