Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 166: Lạnh Âm Hai Mươi - Ba Mươi Độ Á?

Chương 166: Lạnh Âm Hai Mươi - Ba Mươi Độ Á?Chương 166: Lạnh Âm Hai Mươi - Ba Mươi Độ Á?
Nói xong, cô nhìn lại chính mình, nghiêm túc tính toán chỉ có ba cái áo và hai cái quần, chúng không dày lắm, trông cũng không cồng kềnh chút nào!
Bác Bành mỉm cười, buộc tạp dề lại:
"Bây giờ mới đầu đông còn chưa phải thời điểm lạnh nhất mà cháu đã mặc nhiều đồ vậy rồi? Vậy chờ đến lúc âm hai mươi hoặc âm ba mươi độ thì cháu mặc gì? Chùm chăn bông sao?"
"Âm hai mươi hay ba mươi độ á?I"
Phong Tri Ý trợn mắt nhìn bác Bành khi nghe thấy điều này, cô ngạc nhiên:
"Đây không phải là phía nam sao ạ? Sao lại lạnh như vậy được?”
"Ở đây không tính là sâu về phía nam."
Bác Bành nhấc nắp chum nước lên, dùng muỗng nhẹ nhàng gõ vỡ lớp băng mỏng trên mặt nước, sau đó múc nước vào nồi:
"Nó thuộc về giữa, và nó hơi chếch về phía tây."
"Ôi, cháu sợ lạnh lắm luôn."
Có điều đến lúc đó, cô sẽ lấy đồ lót chống lạnh đặc biệt được sản xuất trong thời tận thế ra và mặc nó, có thể chịu được nhiệt độ âm năm mươi hoặc sáu mươi độ.
Thêm nước vào nồi xong, bác Bành đi đến bếp nhóm lửa:
"Hôm nay là ngày đông chí, chúng ta làm bánh trôi hay bánh mật nhỉ?"
Phong Tri Ý đang người chuẩn bị giúp Nha Nha chải đầu và tết tóc, nhận lấy chiếc lược do Bành Nha Nha đưa cho, cô liếc nhìn Bành Nha Nha và hai người đồng thanh nói: "Bánh mật/bánh trôi!"
Bác Bành mỉm cười và nhét lá thông đang cháy vào bếp lò:
"Hai người thảo luận xong thì nói kết quả cho bác biết nhé/"
Bành Nha Nha xấu hổ gãi gãi đầu:
"Vậy chúng ta ăn bánh mật đi.'
Phong Tri Ý đột nhiên có cảm giác được một đứa trẻ nhường nhịn, cô chải tóc cho Bành Nha Nha rồi hỏi bác Bành:
"Bác ơi, phong tục chỗ bác là gì ạ?"
Bác Bành mỉm cười:
"Ở đây chúng ta có phong tục gì đâu? Người của đại đội này ban đầu đều là người chạy nạn từ miền nam và miền bắc đến, hầu hết gia đình đều có tập tục không giống nhau. Nhưng chủ cũ thì..."
Nói đến đây, bác Bành dường như nhận ra điều gì đó, bà giật mình, ngước mắt lên thì thấy Phong Tri Ý dường như không nghe thấy, cô ấy đang thảo luận với Nha Nha nên dùng dây nào để buộc tóc.
Bác Thành thâm thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên nói:
"Vậy thì làm bánh mật đi. Bánh mật có thể ăn lâu hơn, sử dụng ít nguyên liệu hơn và dễ làm hơn."
Bàn tay Phong Tri Ý đang giúp Nha Nha tết tóc dừng lại một chút, cô thản nhiên hỏi:
"Vậy bánh mật ở đây làm như thế nào ạ? Cháu có thể giúp đỡ được gì không?” "Không cần, chỉ làm một ít, bác tự làm được."
Bác Bành liếc nhìn quần áo mới tinh khắp người cô:
“Hôm nay cháu đi làm việc sao?”
Vào mùa đông, công việc đồng áng tuy ít nhưng không phải là không có gì.
Còn có trồng cây củ cải, bắp cải mùa đông, tích trữ phân bón, cải tạo ao cá, sửa chữa thủy lợi, quản lý trông coi lúa mì vụ đông, cây cải dầu và cây công nghiệp khác. Có cả công việc giữa ấm cho gia súc mùa đông.
Tuy nhiên, những công việc này không nhiều, tất cả đều do trai tráng khỏe mạnh đi làm, phụ nữ và trẻ em thường không ra ngoài.
Nhiều lắm thì làm đồ thủ công mỹ nghệ ở nhà lén đổi đồ vật mà không kiếm được công điểm, hoặc dự muối thực phẩm dự trữ cho mùa đông.
Thanh niên trí thức không phải là người bản xứ, nên không nhận được những công việc này. Họ chỉ có thể dùng sức trẻ đi làm những công việc mệt nhọc bên ngoài để sống.
Hôm qua Phong Tri Ý đi theo đào mương một ngày, chưa nói đến bẩn thỉu mệt mỏi, thì đào cả ngày kiếm được có ba công điểm, cô không bao giờ muốn đi nữa.
Vì vậy, hôm nay cô dự định:
"Cháu đi xem liệu cháu có thể kiếm được một công việc trong một trang trại gà vịt hoặc trang trại lợn hay không."
"Vậy cháu ra ngoài nhớ mặc thêm một chiếc áo khoác..."
Bác Bành chưa nói dứt câu thì có tiếng gõ chiêng vọng từ xa đến gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận