Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 282: Tôi Đổi Với Cô

Chương 282: Tôi Đổi Với CôChương 282: Tôi Đổi Với Cô
Ngờ đâu, Tô Vọng Đình lại vội vàng nói.
"Tôi đổi với cô."
Nói xong, anh ta chỉ vào chỗ nằm của mình:
"Tôi cũng nằm giường dưới."
Cô ta cảm kích:
"Cảm ơn! Cảm ơn! Đồng chí thật tốt bụng!"
Tô Vọng Đình xua tay ý "không có gì'.
Anh ta cuộn chăn men của mình lại đặt sang một bên, sau đó lại lấy cuộn chăn mean của giường phía bên trên giường Phong Tri Ý xuống, trải trên giường, rồi trải chăn của mình lên, sau đó còn cười với Phong Trị Ý:
"Bây giờ chúng ta là bạn cùng giường trên dưới rôi!"
Thật ra ở giữa còn có một cái giường của Mạnh Tây Châu, nhưng anh ta cố ý bỏ qua.
Phong Tri Ý cười không nói gì, cô quay lại ngồi với Mạnh Tây Châu, mở cặp lồng, ăn cơm cùng anh.
Cô vốn tưởng rằng đây chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng kể, nhưng đến tối khi cô và Mạnh Tây Châu đi rửa mặt về, chuẩn bị đi ngủ, cô ta ngập ngừng thương lượng với cô:
"À, đồng chí tốt bụng ơi, tối nay có thể cho con gái tôi nằm cùng với cô được không? Chỗ này của tôi chật lắm, không nằm thêm được một đứa nữa."
Phong Tri Ý ngẩn người, cô không ngờ rằng cô ta sẽ yêu cầu vô lý đến như thế:
"Chỗ này chật như thế này, sao mà nằm chen vào được?"
Chỗ này cô ước lượng chiều rộng chỉ tầm năm sáu mươi centimet, hơn nữa sao cô có thể cùng ngủ với người lạ được?
"Nằm nghiêng là ngủ được ấy mài"
Cô ta khoát tay, không để bụng:
"Con gái tôi gây lắm, không chiếm nhiều chỗ đâu, đồng chí có thể ôm nó ngủ."
"Hơn nữa, buổi tối nằm cạnh nhau càng ấm áp mà nhỉ? Không thì con gái tôi phải chịu đựng một tối lạnh lẽo mất."
Trong phút chốc, sắc mặt Phong Tri Ý trở nên lạnh lùng, sao cô phải ôm một đứa trẻ xa lạ bẩn thỉu mà ngủ cơ chứ?
Hơn nữa con gái cô ta có bị lạnh hay không thì có liên quan gì đến cô?
Cô nhìn cô bé đang run rẩy vì lạnh, ngồi nép bên giường cô trông thật đáng thương, thế này là muốn áp đặt đạo đức, nhờ vả, không nhờ được thì vả cô phải không?
Tô Vọng Đình vừa lên giường trên chuẩn bị ngủ, thấy thế, anh ta vài lần muốn nói lại thôi.
Ý ngầm của người phụ nữ vô lý này đã rõ rành rành: Nếu Phong Tri Ý không đáp ứng, để cho bé gái bị lạnh cả đêm, lúc đó cô sẽ là người xấu.
Ngay khi anh ta sắp phản bác, thì Mạnh Tây Châu đã gọi lại nhân viên tàu vừa đi ngang qua: "Đồng chí, chúng tôi có thể mua thêm hai giường nằm không?”
Sắc mặt của người nhân viên lập tức âm trầm:
"Sao lại thế? Có ai trốn vé ư?"
"Không phải."
Mạnh Tây Châu giải thích rõ ràng tình huống vừa nấy:
"... chúng tôi cho bé gái này chỗ của chúng tôi, chúng tôi có thể mua vé đổi sang chỗ khác không?”
Người nhân viên nghe xong thì nhìn người phụ nữ thần sắc ngượng ngùng nhưng không giấu nổi nét mừng thầm kia, cô ta nói với Mạnh Tây Châu:
"Có thể, hai người đưa chứng miinh thư cho tôi, tôi sẽ đưa vé bổ sung cho."
Giờ còn chưa tới năm mới, người đi tàu hỏa không nhiều, hơn nữa giá vé giường nằm đắt, ít người mua, cho nên còn rất nhiều chỗ trống.
Hai người này muốn chỉ tiền mua thêm vé, đương nhiên là cô ta vui vẻ đồng ý.
Mạnh Tây Châu đưa chứng minh thư cho cô ta luôn:
"Vậy xin nhờ đồng chí."
"Không có gì, hai người chờ chút nhé."
Nhân viên tàu cầm đi chứng minh thư, Mạnh Tây Châu bắt đầu thu dọn đồ đạc của cả anh lẫn Phong Tri Ý, cô cũng hỗ trợ anh dọn dẹp.
"“Ui chao, thật ngại quá.
Người phụ nữ tỏ vẻ băn khoăn, xoa hai tay vào nhau:
"Để các đồng chí tiêu pha rồi, hai người thật tốt bụng."
Mạnh Tây Châu coi như không nghe thấy, Phong Tri Ý cũng lười không thèm đáp lại cô ta.
Cô biết Mạnh Tây Châu không phải người hiền lành bị áp đặt gông xiêng đạo đức gì, mà anh chỉ là không muốn nhiều lời giao thiệp với cái loại người càn quấy này mà thôi.
Nếu cô ta nhẫn tâm đến mức thật sự để cho con gái mình nằm bên cạnh giường cô, rồi bị lạnh cả đêm thì sao, lúc đó chẳng nhẽ cô còn ngủ được ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận