Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 121: Đồng Bọn Nhỏ

Chương 121: Đồng Bọn NhỏChương 121: Đồng Bọn Nhỏ
Tuy rằng cô không cần cái đùi vàng này của thủ trưởng, nhưng đứa nhỏ này có thể cần, huống chỉ là ở trong thời điểm vô cùng cần nói chuyện tình cảm, cần dựa vào quan hệ này.
Gặp mặt thêm ba phần tình cảm, về sau nếu người bên ngoài biết anh và thủ trưởng quen biết, thì ở rất nhiều chuyện chắc chắn anh cũng có thể thuận lợi một chút.
Chàng trai kinh ngạc, dừng quét đất:
"Cô định nói với ông ấy như thế nào?”
"Còn có thể nói như thế nào."
Phong Tri Ý cũng không để ý chuyện này nhiều.
"Nói anh là đồng bọn nhỏ quen biết trước kia, ngẫu nhiên gặp được ở đây."
"Dù sao thủ trưởng cũng sẽ không nhàn rỗi như vậy, lại cố ý đi xác minh loại chuyện không quan trọng này.'
Sau tất cả, cô cũng được bí mật đưa tới đây.
Nói vậy thì bệnh tình của thủ trưởng người ngoài không hề biết, đương nhiên không thể nói chàng trai cố ý tìm tới cô, để tránh thủ trưởng bên kia đa nghi.
Chàng trai ngẫm lại lý do này có thể làm được:
"Được."
Hai người cùng nhau làm vệ sinh xong, sau khi giúp chàng trai ổn định cuộc sống, thấy thời gian không còn sớm, Phong Tri Ÿ tính vê trước.
Trước khi đi, cô mua cơm tối cho chàng trai, còn cho anh mấy trăm đồng cùng một xấp phiếu các loại.
Chàng trai do dự không nhận:
"Nhiều quá rồi."
"Cầm lấy!"
Phong Tri Ý nhét vào trong tay anh:
"Ra ngoài, ăn ở đều cần tiền, chuẩn bị thêm chút tiền trên người phòng khi gặp chuyện."
Cô thật sự bị hành vi đu tàu hỏa của chàng trai dọa sợ, đứa trẻ này quá mãnh liệt.
Chàng trai cúi đầu rũ mắt nhìn một xấp tiền và phiếu lớn nhét trên tay mình, khóe miệng nhẹ nhàng khẽ nhếch lên một chút, sau đó giương mắt ngoan ngoãn gật đầu với Phong Tri Ý:
"Ừ"
"Vậy anh giữ gìn sức khỏe, tôi về trước đây."
Phong Tri Ý vừa nói vừa đi ra ngoài, còn tìm mọi cách dặn dò:
"Bên ngoài đường rất loạn, buổi tối không có việc gì thì không nên ra ngoài đi lung tung."
"Anh chưa quen cuộc sống ở đây, lỡ lạc đường thì không tốt. Nếu muốn đi dạo, đợi ngày mai tôi sẽ đi với anh."
Trong lúc nói chuyện đi tới cửa nhà, Phong Tri Ý xua tay bảo anh quay lại: "Đừng tiễn nữa, anh về phòng dọn dẹp tiếp đi."
Về phương diện này, chàng trai không he nghe lời cô, cố ý đưa cô lên xe công cộng mới thôi.
Sau khi nhìn xe đi xa, vẻ mặt hiền lành mềm mại của chàng trai từ từ biến mất, anh không biểu cảm gì mà xoay người chậm rãi đi bộ về chỗ ở.
Vừa bước vào sân, đã thấy trong sân có hai thanh niên một cao một thấp đang ngồi ở bàn đá trong sân nói chuyện.
Thấy anh tiến vào, hai người vội vàng đứng dậy nghênh đón:
"Đại cal"
Chàng trai hờ hững hơi gật đầu, mắt không chớp nhìn đi vào trong phòng.
Hai người vội vàng đuổi theo, dáng người thấp bé giống như bị nghẹn, không kìm được cười hì hì nói:
"Đại ca, không ngờ anh còn có thể giả vờ đáng thương! Dọa chị dâu hết hồn rồi!"
Chàng trai dừng chân lại, liếc mắt nhìn qua, mặt mày sắc bén lạnh như băng, con ngươi như ngôi sao mờ trong đêm đông.
Người cao lớn vội vàng một cái vỗ một cái lên sau gáy người thấp bé:
"Nói bậy cái gì đó?! Đại ca đâu có giả vờ? Mày cho rằng tin tức của cấp cao trong quân đội dễ hỏi thăm vậy sao?"
"Chúng ta không phải lặn lội mấy thành phố mới tìm được tin tức của chị dâu sao?! Chẳng lẽ đại ca không phải đi từng thành phố, tự mình tìm từng con đường hay sao?"
Nói xong, ánh mắt người cao gầy sợ hãi hướng về phía chàng trai cười cười lấy lòng:
"Đại ca, bây giờ đã tìm được chị dâu rồi, còn có chuyện gì nữa không ạ?"
Lúc này chàng trai mới thu hồi ánh mắt, bước chân trầm ổn tiếp tục đi vào bên trong:
"Nếu đã tới tỉnh thành rồi thì phát triển tuyến dưới đi thôi."
"Hải"
Hai người lập tức hiểu rõ:
"Đã hiểu al"
Bạn cần đăng nhập để bình luận